Lâm Tây thấy Giang Tục cũng tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng có chút tức giận: "Giang Tục, sao anh cũng nổi điên theo Lâm Minh Vũ vậy hả?" Lâm Tây càng nghĩ càng bất mãn: "Chỉ số thông minh của một thiên tài, làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn tìm rắc rối sao?"
Lâm Minh Vũ trừng mắt nhìn Lâm Tây một cái, lập tức bảo vệ Giang Tục.
"Bây giờ cậu ta là em trai anh, đương nhiên phải nghe lời anh."
Giang Tục đối với sự lên án của Lâm Tây hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ. Sau một lúc lâu, chỉ là khinh thường liếc nhìn Trương Đức Ải một cái, đôi mắt không có cảm xúc gì giờ phút này nhìn qua càng thêm lạnh lẽo.
"Cậu thích gì cứ chọn." Giang Tục nói với Trương Đức Ải: "Tôi theo."
Người giỏi nhất của đội bóng rổ, cái kiểu từ trên cao nhìn xuống này, làm cho người ta có cảm giác áp bách vô cùng.
Cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng của Giang Tục quay lại trên người Lâm Tây, ngoắc... môi một cái, chích phun ra một câu: "Ánh mắt của em, thật sự là rất kém."
Nhìn bóng lưng Giang Tục rời đi, Lâm Tây quả thực có phần khó hiểu. Anh ta đang dạy bảo cô sao? Không nói việc cô không có ý định qua lại với Trương Đức Ải, cho dù cô thực sự qua lại với Trương Đức Ải, thì có liên quan gì tới anh ta chứ?
Giang Tục vừa đi, Lâm Tây tức giận liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ: "Anh nữa, còn không đi?"
Lâm Minh Vũ không để ý tới Lâm Tây, chỉ là trừng mắt nhìn Trương Đức Ải, ỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi/38552/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.