"Meo?" Tiểu Bạch? Là gọi cô sao?
Lần này rốt cuộc sóng điện não của hai người cũng gặp được nhau, Bạch Cẩn Lê nói: "Từ nay về sau, mày tên là Tiểu Bạch, là một thành viên của nhà tao."
Tiêm Vũ trợn trắng mắt, Tiểu Bạch, thật là một cái tên tùy tiện.
Không biết mèo nhỏ đang oán thầm, anh nói tiếp: "Nếu đã đến đây, thì phải tuân thủ quy củ của tao, về sau lúc ăn cơm phải chú ý dáng vẻ, không được đem cả khuôn mặt vùi vào thức ăn." Nói đến đây, anh ghét bỏ nhìn thoáng qua khuôn mặt ẩm ướt của mèo nhỏ, tiếp tục nói: "Còn nữa, móng vuốt bị bẩn thì phải lập tức rửa, không được chạy loạn lung tung."
Đầu Tiêm Vũ đầy hắc tuyến, nam chủ này có bệnh hả? Hiện tại cô chỉ là một con mèo thôi có được không, lúc ăn cơm phải chú ý dáng vẻ cái gì, cô nhìn móng vuốt mình còn đang nâng, cô phải dùng bốn cái chân ngắn nhỏ này thế nào để hoàn thành động tác rửa tay có độ khó cao kia? Cô bất mãn hạ móng vuốt xuống, cứ giơ lên như vậy rất mệt.
"Tên ngu ngốc này!" Bạch Cẩn Lê thấy sàn nhà lại nhiều thêm vài dấu vết, lớn tiếng giận dữ mắng, nhìn mèo nhỏ ra vẻ ngây thơ, anh bất đắc dĩ nói: "Tao đang làm cái gì vậy không biết, mày có thông minh thì cũng chỉ là một động vật, sao có thể nghe hiểu những thứ này." Bất quá, nếu đã quyết định lưu lại nó thì không thể lại ném nó ra bên ngoài, xem ra chỉ có thể chậm rãi huấn luyện.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-phoi-nghich-tap/1743363/chuong-7-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.