Chương trước
Chương sau
"Được rồi, phỏng chừng ngày mai sẽ hạ sốt." Thẩm Hằng, cũng chính là người đàn ông mà Bạch Cẩn Lê gọi tới tháo bao tay xuống, xoa xoa mồ hôi trên đầu, một khối lông nhỏ như thế, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực sẽ làm nó bị thương, hơn nữa bên cạnh còn đứng một vị chủ nhân như hổ rình mồi, cho nên động tác của anh chỉ có thể cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, chỉ tiêm một mũi hạ sốt mà so với xem bệnh cho người còn phải mệt hơn.
Bạch Cẩn Lê thật cẩn thận ôm lấy mèo nhỏ, nhìn thấy tay Thẩm Hằng lau mồ hôi sắp đưa lên sô pha, nhíu nhíu mày: "Cậu đi được rồi!"
Động tác Thẩm Hằng cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Bạch Cẩn Lê: "Không phải đâu, qua sông đoạn cầu cũng không nhanh như thế chứ? Bên ngoài mưa còn chưa ngừng mà!"
"Bẩn!" Bạch Cẩn Lê gắt gao dõi theo tay anh, mặt không chút thay đổi phun ra một chữ.
"Bạch Cẩn Lê, cậu thật sự không cứu được nữa rồi!" Thẩm Hằng tức giận nói, bọn họ tốt xấu gì cũng là bạn từ nhỏ, cư nhiên ghét bỏ anh như vậy! Hôm nay anh không đi, ngược lại anh muốn xem anh ta có thể làm gì mình!
"Bạch Toa Toa." Bạch Cẩn Lê thấy dáng vẻ vô lại của anh, nói ra một cái tên.
Bạch Toa Toa, em họ xa của Bạch Cẩn Lê, vẫn luôn chết triền nát đánh quấn lấy Thẩm Hằng, tuyên bố nhất định sẽ cưới được anh, là khắc tinh của anh.
Quả nhiên, Thẩm Hằng biến sắc, nhắc tới nha đầu này là anh lại đau đầu, phương thức theo đuổi của cô thật sự đa dạng chồng chất, ngay cả tự xưng là hoa hoa công tử như anh cũng đều mặc cảm, biết là cô thật tâm nhưng anh còn chưa có hưởng thụ đủ sự vui vẻ của độc thân, không có khả năng tiếp nhận cô. Nhưng mà cô em họ xa này của Bạch Cẩn Lê không biết buông tay là thứ gì, chỉ nhận định anh, làm cho anh mỗi lần nghe được cái tên này đều kinh hồn táng đảm (kinh sợ hết hồn). Bây giờ Bạch Cẩn Lê nhắc tới cái tên này, chính là uy hiếp anh. ngôn tình hoàn
Anh bất đắc dĩ giơ lên hai tay: "Được được được, tôi đi, tôi đi, chỉ biết dùng cô gái kia uy hiếp tôi." Anh cầm lấy hòm cấp cứu: "Nếu cậu muốn nuôi thú cưng, vậy lên mạng học một ít tri thức đi, mèo nhỏ đáng yêu như vậy, tôi không hi vọng nó bị cậu hại chết vì thiếu kiến thức!"
Bạch Cẩn Lê đen mặt: "Cút!"
Tiết ra khẩu khí này, Thẩm Hằng cảm thấy mỹ mãn cút mất.
Có lẽ thuốc có tác dụng, hô hấp của mèo nhỏ không dồn dập nữa, anh ôm mèo nhỏ đến trước hộp giày, phát hiện đáy hộp đã ướt, anh tìm một cái khác, may mà anh còn biết hiện tại con mèo là bệnh nhân nên tìm một cái khăn tắm sạch sẽ mềm mại lót phía dưới, sau đó mmới thả nó vào.
Trong lúc mơ hồ, Tiêm Vũ cảm giác được mình từ một nơi mềm mại ấm áp bị chuyển đến một nơi lạnh lẽo, cô bất mãn phát ra kháng nghị, nhưng ra khỏi miệng lại là âm thanh meo meo suy yếu.
"Làm nũng cũng không được, mày chỉ có thể ở đây." Bạch Cẩn Lê bỏ đi một tia mềm lòng lúc nghe mèo kêu, vô tình nói như thế nhưng lại cầm thêm một cái khăn lông nhỏ đắp lên người nó.
Thấy mèo nhỏ lại khôi phục im lặng, anh ngồi vào sô pha bắt đầu xử lý công việc, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở thoáng nặng nề của mèo nhỏ và âm thanh gõ bàn phím của anh. Âm thanh gõ bàn phím đơn điệu cùng với một tiếng hít thở mới, khiến Bạch Cẩn Lê có một tia quyến luyến với căn nhà này.
Cha mẹ anh là tự do yêu nhau, hai nhà cũng coi như môn đương hộ đối cho nên họ thuận thuận lợi lợi kết hôn, vốn toàn bộ đều rất tốt đẹp, nhưng là hai người này quá dính, kết hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn xem đối phương như lúc mới yêu, cứ như vậy, bi kịch cho đứa con của bọn họ. Lúc mẹ Bạch sinh Bạch Cẩn Lê bị xuất huyết nhiều, tổn thương tử cung, rất khó mang thai lần nữa, ba Bạch thiếu chút nữa mất vợ nên cũng hạ quyết tâm không sinh con nữa, dù sao người thừa kế cũng đã có, cũng có cái ăn nói với cha mẹ mình rồi.
Cứ như vậy, Bạch Cẩn Lê lớn thế này mà gia tộc cũng chỉ có một dòng độc đinh là anh, đáng lẽ nên được yêu thương vô cùng, nhưng ba Bạch ghen tị anh phân đi lực chú ý của vợ mình, hơn nữa cũng vì anh nên vợ ông mới xuất huyết nhiều như thế, cho nên ông không thích đứa con này, sau khi xuất viện liền thỉnh hai bảo mẫu, ném đứa bé cho bọn họ. Mà mẹ Bạch, tuy yêu thương con trai, nhưng trong cảm nhận của bà chồng mới là quan trọng nhất, bởi vậy cũng không quá mức phản đối, thấy bảo mẫu chuyên nghiệp thì tiếp tục các loại ân ái với chồng mình.
Ba mẹ Bạch đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa còn muốn hưởng thụ thế giới hai người, lúc Tiểu Cẩn Lê một tuổi số lần nhìn thấy bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc anh biết nói, cư nhiên gọi các bảo mẫu là mụ mụ, cái này làm mọi người trợn tròn mắt.
Ông nội Bạch lúc này mới phát hiện con trai và con dâu không đáng tin, đây chính là độc đinh của Bạch gia! Nếu hai người không để ý, vậy cũng không cần hai người quản nữa! Ông ôm đứa nhỏ về nhà tổ tự mình nuôi nấng.
Ba mẹ Bạch áy náy nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật bọn họ đối với việc giữa hai người nhiều ra thêm một sinh mệnh thật đúng là có chút không thích ứng, tin tưởng đứa nhỏ ở chỗ ba ba nhất định sẽ rất tốt, ôm tâm thái như vậy, bọn họ tiếp tục thế giới hai người.
Cứ như vậy đến lúc Bạch Cẩn Lê năm tuổi, lúc này ba mẹ Bạch rốt cuộc có một chút tự giác của người làm ba mẹ, muốn tiếp đứa nhỏ về, nhưng lại phát hiện đứa nhỏ quá lãnh đạm với bọn họ, muốn bù lại nhưng không biết làm gì. Đứa bé năm tuổi đã nhớ rõ mọi chuyện, đối với cha mẹ một năm không thấy được vài lần này thật lòng không có cảm tình gì, hơn nữa hiểu biết sớm, đã sớm từ lời nói của người lớn mà hiểu được nguyên nhân mình ở nhà ông nội, bởi vậy, vốn dĩ không có tình cảm gì với cha mẹ thì một điểm chờ mong cuối cùng cũng không còn. Cứ như thế, tuy rằng Bạch Cẩn Lê bị mang về nhà, nhưng cũng không thân cận với ba mẹ Bạch. Ba mẹ Bạch thì phảng phất như muốn bù đắp lại những thiệt thòi lúc trước của anh, phá lệ thương yêu anh, bất luận anh đưa ra yêu cầu gì bọn họ cũng đều sẽ thỏa mãn anh. May mắn ông nội Bạch dạy dỗ tốt, nếu không Bạch Cẩn Lê khẳng định sẽ hư hỏng.
Cứ như thế, một nhà ba người kỳ quái gập ghềnh qua gần hai mươi năm.
Bạch Cẩn Lê là một đứa bé vĩ đại, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập vẫn luôn cầm cờ đi trước, ngay cả lần đầu tiên tiếp nhận công ty cũng xử lý nghiệp vụ mười phần hoàn mỹ. Đứa con như vậy, làm ba mẹ hẳn nên cao hứng mới phải, nhưng ba mẹ Bạch lại rất phiền não, thấy cái con cái của bạn bè đều kết giao bạn gái, có người thậm chí đã đi vào điện phủ hôn nhân, mà con trai bọn họ lại còn cô đơn chiếc bóng. Vì vậy bọn họ bắt đầu giới thiệu các thiếu nữ cùng tuổi cho con mình, gọi là mai mối.
Bạch Cẩn Lê ngược lại rất phối hợp quyết định của cha mẹ, chỉ là gặp mặt nhiều như thế nhưng không có một cái nào thành công, không phải đối phương không đủ vĩ đại, mà là bệnh khiết phích của anh đã đến tình cảnh làm người ta giận sôi gan, lúc anh vừa thấy những cô gái này ý nghĩ đầu tiên chính là đối phương sẽ xâm nhập không gian riêng tư của mình làm bẩn chỗ của mình, cho nên anh liền thấy các cô không vừa mắt, ôm ý nghĩ như vậy, kết quả coi mắt thế nào cũng có thể nghĩ.
Cha mẹ anh vì chuyện này mà rụng tóc không ít, cuối cùng bọn họ đưa mắt đến con gái của bạn tốt ba Bạch - Lâm Văn Văn, Lâm Văn Văn, cũng chính là người theo đuổi kia của Bạch Cẩn Lê, mọi người đều biết cô gái này thích con trai mình, chỉ là con trai vẫn tỏ vẻ chỉ xem cô như em gái. Nhưng mà hiện tại bọn họ đã quản không được nhiều như thế nữa rồi, mặc kệ con trai xem người ta thành cái gì, ít nhất anh cũng miễn cưỡng cho phép người ta tiến vào địa bàn của anh, lại nói, bây giờ là em gái cũng không có nghĩa cả đời đều là em gái, vì vậy bọn họ bắt đầu tích cực tác hợp cho Bạch Cẩn Lê và Lâm Văn Văn, thường xuyên gọi người ta gọi tới hội tụ.
Hiểu rõ chủ ý của bọn họ, Bạch Cẩn Lê trực tiếp chuyển ra ở riêng.
Số tiền đầu tiên anh kiếm được chính là dùng để mua một khối biệt thự, cũng đã trang hoàng theo yêu thích của mình, anh đã sớm muốn chuyển ra ngoài, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội, hiện tại, chuyện của Lâm Văn Văn chính là cái cớ tốt nhất. Ngôi nhà này không làm anh cảm thấy lưu luyến, cha mẹ nhân nhượng lấy lòng khiến anh cảm thấy mình như một vị khách, nhất là khi có cảnh tượng bọn họ chung đụng đối lập với cảnh tượng chung đụng cùng anh.
Không ngờ ba mẹ Bạch không thể khiến anh cảm thấy lưu luyến nhưng trên người con mèo nhỏ bị nhặt về lại khiến anh cảm nhận được, có lẽ đây chính là duyên phận.
Đứng dậy đi đến chỗ hộp giày, nhẹ nhàng đâm đâm đầu mèo nhỏ: "Sau này sẽ gọi mày là Tiểu Bạch." Đặt tên cho mày, vậy mày chính là một phần của ngôi nhà này.
Khi Tiêm Vũ tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô suy yếu kêu một tiếng: "Meo." Đói quá, khát quá!
"Mày tỉnh rồi?" Giọng nam từ tính vang lên, sau đó cô bị nắm lên: "Thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều."
"Meo meo meo." Tôi đói quá, khát quá! Còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn thức uống cho tôi! Tiêm Vũ bất mãn huơ huơ móng vuốt với anh, cô không quên người hại bản thân biến thành như vậy chính là người trước mắt này.
"Mày muốn nói gì?" Bạch Cẩn Lê nghi hoặc nhìn mèo nhỏ.
"Meo!" Tiêm Vũ dùng hai chân trước che bụng, cái tên ngu ngốc này, tôi đói bụng!
"Mày muốn đi WC?" Bạch Cẩn Lê nhíu nhíu mày, mèo nên đi WC thế nào nhỉ?
"Meo meo meo!" Tên ngu ngốc này, lão nương đói bụng, muốn ăn cơm! Tiêm Vũ vung loạn móng vuốt, lúc này bụng nhỏ của cô phối hợp phát ra tiếng kêu cô cô.
"Thì ra là đói bụng." Anh bừng tỉnh đại ngộ.
"Meo!" Không sai! Tên ngu ngốc, Nhanh tìm thức ăn cho lão nương! Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, buông móng vuốt.
Bạch Cẩn Lê đặt cô về lại hộp giày, đi vào phòng bếp, chốc lát sau bưng một cái chén đi ra, bên trong là sữa bò đã hâm nóng. Anh đặt chén xuống đất, sau đó nhấc Tiêm Vũ lên đưa tới trước chén: "Trước tiên uống tạm cái này đi, một lát nữa đưa mày đi mua thức ăn cho mèo."
Ngửi thấy mùi sữa, Tiêm Vũ càng thêm đói bụng, cô khẩn cấp đưa đầu vào chén nhỏ liếm láp, bởi vì quá vội vàng nên bị sặc một chút.
Nhìn sữa bò rơi trên mặt đất, Bạch Cẩn Lê không vui nói: "Bẩn chết! Xem ra tao cần thiết phải dạy lễ nghi dùng cơm cho mày."
Tiêm Vũ đang bận lấp đầy bụng, nào có tâm tư nghe anh nói cái gì. Rốt cuộc uống hơn nửa chén xong cô mới thỏa mãn ngừng lại, cảm thấy trên mặt ẩm ướt, cô nâng chân trước lên gãi gãi.
Thấy sữa bò bị vẩy ra, thái dương Bạch Cẩn Lê rút rút, khi anh nhìn thấy mèo nhỏ cào râu xong lại muốn đặt móng vuốt xuống đất, rốt cuộc nhịn không được kêu to: "Dừng tay!"
"Meo?" Lại sao nữa? Tiêm Vũ phối hợp dừng móng vuốt, cô nghiêng đầu liếc Cẩn Lê.
Vì mới uống sữa bò, hơn nửa mặt cô bị ướt nhem nhuốc, hơn nữa kết hợp với ánh mắt ngây thơ, cực kỳ đáng yêu. Nhưng trong mắt Bạch Cẩn Lê cũng chỉ có móng vuốt dính đầy sữa bò của cô và những vệt sữa bò rơi đầy đất kia.
"Tiểu Bạch, mày quá mất vệ sinh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.