Nghe giải thích rõ, thái độ của La Hằng quay ngoắt 180 độ. Hắn xúc động cầm tay chặt con người vừa bị mình bắt làm culi như kiểu chết đuối vớ được cọc.
Nhược Ngữ phát hiện nam sủng trước mặt thực ra là người ngây thơ nếu không thì cũng chẳng lưu lạc tới lãnh viện này, sống cô đơn không ai quan tâm chăm sóc ở đây. Hắn không hề khinh thường mà ngược lại, cảm thấy La Hằng rất đáng yêu. Chính vì vậy, hắn quyết định sẽ tận lực giúp đỡ, cho dù người đối phương muốn lấy lòng là người hắn yêu.
“Ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng tức chết!” La Hằng hưng phấn nói.
“Vậy vương gia thì sao?” Nhược Ngữ đang chải đầu giúp hắn, buột miệng.
Hỏi xong Nhược Ngữ mới thấy hối hận bởi La Hằng bỗng nhìn với vẻ mặt kỳ quái khiến hắn có cảm giác đối phương vừa nhận ra điều gì. Nhưng dường như La Hằng chỉ tình cờ quay đầu lại, “Nhất định ngươi là người mới đến, nếu không ta gọi ngươi đã không giúp ta.”
“Không phải… Ta chỉ là…”
“Thương hại ta? Ha ha, cũng đúng… Bất quá…” La Hằng lại quay đầu nhìn hắn lẫn nữa, trong ánh mắt xuất hiện tia hạnh phúc, “Ta còn phải cám ơn nguơi. Không hiểu vì sao lúc gặp ngươi ta có cảm giác ngươi sẽ giúp ta. À, ta thích ánh mắt của ngươi. ”
Nhược Ngữ cười không nói, tiếp tục chải tóc.
“Vương gia là một kẻ dưới một người trên vạn người. Mọi người đều kỳ thực nói không ai có thể đứng trên hắn. Hắn có rất nhiều thị sủng nhưng hắn không thực sự yêu ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341922/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.