Tất cả đều gật gù, ý thơ quả hợp với tiếng đàn.
Ngước mắt lên nhìn lão nhân gia, nhận thấy sự tán thưởng trong mắt lão, Nhược Ngữ không khỏi cười ngượng ngùng.
Cầm bạc thưởng trong tay, lão định rời đi nhưng có lẽ bị tê chân do ngồi quá lâu nên vừa khi đứng lên lão liền lảo đảo người, chuẩn bị ngã. May mắn, Tiêu Mộc Dao bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy. Lão cảm kích cám ơn nàng. Không hiểu lão đã nói thêm gì mà quay trở về chỗ nàng lại lộ ra nụ cười khó hiểu.
Đáng tiếc, ác bá không xuất hiện. Nhược Ngữ thất vọng nghĩ. Song thất vọng nhanh chóng thay thế bằng sự đau đầu khi hắn đưa mắt nhìn đám người đồng hành. Buổi tối, Tiêu Mộc Dao kéo Thất Dạ đi dạo chợ đêm, mà Lý Nhứ Ca lại không có ý định về vương phủ cũng đi theo nên Nhược Ngữ không còn cách nào khác là đồng ý cùng đi.
Bất quá, chợ đêm của kinh thành thực sự náo nhiệt a! Nhưng Nhược Ngữ không còn tâm trí thưởng thức bởi hai kẻ ham vui kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu, bỏ mặc hắn đang phải đối diện với hai rắc rối.
Một, lạc đường rồi!
Hai, gặp đám lưu manh rồi!
Nhược Ngữ thật muốn hét to, gặp lưu manh cũng được nhưng là ta không mang tiền a! Xoay người định chạy trốn, ai dè phía sau cũng bị chặn. Vậy phải làm sao bây giờ?
“Mau! Ngoan ngoãn giao bạc ra đây!” Một kẻ nhìn không rõ mặt, hình như là trùm sò, lên tiếng dọa nạt, tay lăm lăm cầm thanh đao dài. Người đông như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341919/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.