Đinh Châu quỳ dưới đất, hắn biết chủ nhân còn có chuyện cần hỏi nên kiên nhẫn chờ. Cuối cùng, thanh âm cũng vang lên, đánh vỡ mảng tĩnh: “Tìm được chưa?”
“Chưa ạ.” Đinh Châu bối rối đáp.
“……”
Mỗi lần hỏi là một lần lừa mình để hy vọng, mỗi lần nghe câu trả lời là mỗi lần trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Vĩnh viễn không được nghe câu trả lời như mình muốn. Đã ba năm…
“Chủ nhân… theo thuộc hạ… hay là…”
“Tiếp tục tìm kiếm, tìm đến khi nào thấy mới thôi.”
“… Dạ.”
……
Chờ Đinh Châu rời đi, Lý Nhứ Ca chậm rãi lấy từ trong ngực một khối ngọc bội. Ánh trăng phản chiếu trên miếng ngọc bội hình tròn, chữ “Ca” lờ mờ hiện lên. Hắn ngơ ngác nhìn nó, miệng định thốt ra điều gì nhưng rốt cuộc chỉ là âm câm.
Tiểu Ngữ…
Thất Dạ có vẻ rất thích đồ ăn đêm cộng thêm sức ăn lại lớn, thành ra… Đã bát thứ năm rồi… Chờ hắn xử lý xong một bát nữa, Nhược Ngữ lập tức tóm chặt tay hắn ngăn không cho ăn thêm. Bị phát lệnh cấm, Thất Dạ ngước mắt nai nhìn khuôn mặt đang tối lại với vẻ ủy khuất.
Tai con cún vểnh lên lấy lòng. Nhược Ngữ coi như không nhìn thấy, nhẹ giọng khuyên: “Ăn nữa sẽ bị tiêu chảy đó.”
Tai con cún ủ rũ cụp xuống. Bộ dạng thất vọng vì muốn ăn nhưng không được ăn cùng điểm nhấn là đôi mắt vạn người xiêu đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây.
“Đừng lo! Đại nương làm cho ngươi thêm một bát!” Lão bản nương đột ngột xuất hiện. Chắc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341917/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.