Chương trước
Chương sau
16.

Tỷ thí kết thúc, nữ nhi độc nhất phủ tướng quân Dương Oánh Oánh bị người ám toán, ngã xuống núi mất mạng, mà cô nương cùng đồng hành Tô Dung Nguyệt thân chịu trọng thương, sinh tử chưa rõ.

Vết thương của ta là do ta tự tìm một con dốc thấp mà nhảy xuống. Lúc ta tỉnh lại, người đã ở phủ Phụ quốc công, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên ngồi bên cạnh, hình như đang cười.

Trên mặt truyền đến một trận đau đớn, hắn nhéo má ta, mắng mỏ “Nàng còn không tỉnh, ta sẽ thật sự chuẩn bị quan tài cho nàng đấy.”

Ta đau phát khóc, trừng mắt nhìn hắn, khô khan mở miệng “... cây trâm.”

Hắn biết ta đang nói cái gì, đứng dậy lấy cây trâm ngọc ngày đó hắn ném cho ta, lật trái lật phải hai vòng rồi cười “Nhìn thì không tồi nhưng cũng không đến mức để nàng nhớ mãi chứ?”

“Ngài hiểu cái gì, đây là tín vật định tình.”

Ta đưa tay nhận cây trâm, màu sắc, độ ấm, đều giống hệt như trong mộng. Thẩm Phù Xuyên đại khái cũng không biết ta định nói cái gì, một bó tuổi rồi còn đưa tay lên sờ mũi.

“Ngài định khi nào lấy ta?” Đây chính là vấn đề ta quan tâm nhất hiện tại.

Hắn thấy ta cắn chặt không buông, cười mắng “Tiểu cô nương cần gả gấp như vậy thì thành cái dáng vẻ gì chứ?” Sau khi cân nhắc một chút, hắn nói “Đợi đến khi nàng có thể đi lại được, tính ngày đẹp một chút, bản công đưa sính lễ cho nàng.”

Ta đưa trâm ngọc trong tay ra, dùng giọng mũi nói “Ta muốn phải đồng bộ với nó.”

Vì yêu cầu này của ta, Thẩm Phù Xuyên đã lật tung phòng kho của Phụ quốc công phủ.

Khi một bộ trâm ngọc, vòng tay, hoa tai chỉnh chỉnh tề tề đặt trước mặt ta, ta ngẩn người một lát rồi nghiêng đầu trêu chọc Thẩm Phù Xuyên “Ngày mưa hôm đó, ngài không an tâm ta tự mình về nhà nên mới đuổi theo đúng không? Cái trâm này cũng chỉ là ngài tìm cớ, đúng không? Ta vẫn luôn cảm thấy nó chắc chắn là đồ của ngài.”



Hắn chưa tiếp lời, cười đem cây trâm ngọc cài lên tóc ta “Chỉ là thấy cây trâm này rất hợp với nàng, muốn tặng nhưng luôn không có cơ hội, vừa hay, coi như tặng nàng một phần thưởng.”

Ta cười cười không nói, Thẩm Phù Xuyên đối với ta, chắc là vô cùng hài lòng đi.

Tâm ngoan thủ lạt, vừa hay hợp với hắn.

Ta cho người đem giá trang đến trước cổng phủ của bá phụ. Vừa nhìn thấy ta, ông ta đã cười từ bi nhân hậu “Nay con cũng sắp gả đi, cũng nên về phủ ở một đoạn thời gian. Ở mãi trong phủ Phụ quốc công, truyền ra ngoài cũng không hay cho thanh danh của con, về sau gả qua đó lại còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.”

Ta cười cười, chỉ nói “Lão thái quân rời không được con, con ở phủ Phụ quốc công dưới danh nghĩa đại phu mà chăm sóc cho bà ấy, con ngược lại muốn xem là ai thâm tâm bẩn thỉu dám ở sau lưng mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không sợ gây họa vào thân.”

Ánh mắt thôi từ bi, bá phụ ghé vào tai ta nói nhỏ “Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng Quốc công gia sẽ giúp ngươi trừng phạt ta sao?”

Ta rũ mắt không nói, vươn tay mở chiếc hộp trên cùng, bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc.

Đây từng là nữ trang của mẫu thân ta, nay lại xuất hiện ở Phụ quốc công phủ, ta sao dám mơ tưởng Thẩm Phù Xuyên sẽ giúp ta báo thù.

Bá phụ mất một lúc mới phản ứng, đột nhiên trừng mắt nhìn ta “Ngươi, ngươi đều biết hết!”

Biết, biết thì làm được gì? Biết hắn chịu mệnh lệnh của người kia sát hại cả nhà ta rồi lại lấy đồ của mẫu thân đi mượn hoa hiến Phật?

“Ta, ta phải nói cho Quốc công gia!” Ông ta nhìn ta đang vui vẻ, kinh hãi gào lên.

Ta cười, cười đến điên cuồng “Ông ấy mà, chẳng còn cơ hội đâu. Ông mưu sát Thái tử, tội này đáng muôn ch.ết! Ông nghĩ rằng ông sẽ còn sống mà gặp được Thẩm Phù Xuyên à?”

“Ăn nói bậy bạ! Ngươi đang vu khống mệnh quan triều đình, ta phải tố cáo ngươi!”

Ông ta điên cuồng chỉ về phía Hoàng thành, ta ngẩng đầu nhìn theo. Ta đã từng cho rằng nơi đó có thể hóa giải oan khuất của thế nhân nhưng lại chưa từng nghĩ qua cung cấm kia lại là nguồn cơn của tội ác.



“Sao lại oan uổng ông được chứ? Bá phụ, ta và ông không giống nhau. Ta trước nay không bao giờ làm những chuyện mà ta không nắm chắc.”

Ta vẫy tay, a tỷ cụp mắt dẫn một đội thị vệ của Đông cung tiến vào sảnh đường. “Hôm nay điện hạ ngất xỉu trên đại điện, Thái y viện chẩn ra trong người chàng ấy có độc, bá phụ, nhận tội đi.” A tỷ lý nhí nói.

Ta đứng bên cạnh tỷ ấy, rất hài lòng “A tỷ tố cáo có công, Thánh thượng nhất định sẽ trọng thưởng.”

Bá phụ ngồi bệt dưới đất, miệng còn lẩm bẩm vài từ vô nghĩa “Không phải ta, không phải ta. là, là …”

Ta cười lạnh nhìn ông ta. Không sai, người mưu hại Lý Cẩn xác thực không phải ông ta.

Lần ở trong động đó, ta thay Lý Cẩn chẩn mạch, phát hiện ra mạch tượng của hắn vẫn rối loạn như cũ. Lý Cẩn lại như hiểu ra điều gì, cười nói với ta “Thân thể Cô yếu nhược, Phụ hoàng quan tâm, mỗi sáng sớm đều đến Thái y viện hỏi han tình hình, đêm tới còn sai người đem cho ta một bát thuốc.”

Lúc đó, ta liền hiểu được, muốn mạng Lý Cẩn từ trước đến nay thực chất đều là vị ngồi trên long ỷ kia.

||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||

Bá phụ buổi sáng đưa thuốc, buổi tối bệ hạ cũng đưa thuốc, thuốc với thuốc xung khắc nhau, mới khiến Lý Cẩn âm dương không đều, lâu ngày sinh bệnh, còn là bệnh càng ngày càng nặng.

Nhưng bá phụ dám nói ra điều này sao? Ông ta dám mở miệng nói đây là chủ ý của ai sao?

Bất luận việc này thành hay bại thì ngay từ lúc bắt đầu, ông ta đã định sẵn là một con cờ bị vứt bỏ rồi.

Mà Lý Cẩn, hắn biết tất cả những chuyện này, chỉ là chưa nghĩ ra được bước tiếp theo nên đi thế nào mới tốt nên động tác mới lề mề chậm chạp thôi.

Trùng hợp thay, ta lại có một cách nhất tiễn song điêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.