Liên tiếp hai ngày Mạc Dương đều bắt Tống Nhiên ở lại tập luyện sau giờ học. Lúc đầu Tống Nhiên còn kêu ca, nhưng cô biết là cho dù mình có làm loạn lên thì Mạc Dương vẫn không quan tâm vậy nên cô đành từ bỏ, chấp nhận khóa luyện cường độ cao mà cậu đề ra. Một người lười vận động đột nhiên phải chạy nhiều như cô thì đương nhiên sẽ bị đau nhức phần bắp chân, Mạc Dương thấy cô đi khập khiễng cuối cùng cũng không bắt cô tập nữa. Thậm chí còn ân cần đến mức sáng nào cũng chờ trước cổng để đưa cô đi học, làm Tống Nhiên hôm nào cũng thấp thỏm sợ bị ba mẹ nhìn thấy.
- Cậu cũng tiến bộ nhiều rồi, không cần chạy nữa. Đến hôm đấy cứ phát huy như ngày tập cuối cùng là được.
Tống Nhiên ngồi đằng sau tay tóm áo cậu, chân khẽ đung đưa, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng sớm sau khi đã thoát khỏi địa ngục. Đúng là trong cái rủi có cái may mà!
- Tớ chỉ cần trong top 5 là được rồi đúng không, yên tâm tớ làm được!
Gần đến ngày diễn ra hội thao, Tống Nhiên còn đầu tư đến mức dùng tiền kiếm được từ việc vẽ tranh để mua cho mình một đôi giày thể thao mới.
[…]
Ngày diễn ra hội thao.
Toàn bộ học sinh của trường đều phải đến sớm để tham dự lễ khai mạc, sau khi nghe khoảng ba cái diễn văn dài ngoằng của các thầy cô thì hội thao mới chính thức bắt đầu. Môn thi đầu tiên là ném lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3354396/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.