Sau đấy, Như Ngọc vào trong phòng để nàng nói chuyện với mấy người phòng thu chi. Được một lát thì có đứa hầu chạy vào thông báo Tô Lâm đã tới. Tô Lâm mới từ bên ngoài trở về, vừa vào đến phủ đã nghe thấy động tĩnh trong sân liền nhanh chóng đi đến bái kiến Như Ngọc.
Tô Lâm đã quá tam tuần, dáng người mảnh khảnh chững chạc đứng trước mặt Như Ngọc: "Tôi, Tô Lâm, xin ra mắt phu nhân."
Như Ngọc đứng dậy chỉnh lại trang phục, cung kính đáp lễ và mời Tô Lâm ngồi xuống ghế hàng đầu tiên phía dưới. Trước khi Như Ngọc vào phủ, y là người quán xuyến mọi việc trong nhà đồng thời là cánh tay phải đắc lực của Vĩ Văn. Nàng tuyệt đối không thể xem thường người nam nhân trước mặt này.
Chị Lan nhanh chóng bê trà lên rồi nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Như Ngọc.
Tô Lâm liếc nhanh qua chị Lan, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười hiền từ: "Hôm nay được chứng kiến tận mắt mới biết phu nhân quả thật không giống lời đồn."
Như Ngọc nhìn y trong chốc lát, thổi thổi chén trà trên tay, chậm rãi nói: "Tôi vậy mà cũng có lời đồn ư?"
Tô Lâm mỉm cười lắc đầu.
Như Ngọc nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng tràn ngập khoang miệng: "Tô quản gia cũng đừng trách tôi vừa vào cửa đã làm ra động tĩnh lớn như vậy. Chắc hẳn anh biết rõ hơn tôi, năm xưa, quân lính Đại Ngu thua trận là do không có được lòng dân. Ngược lại, Lê Thái Tổ đánh thắng giặc Minh, một phần là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lam-nu-nhan-nhu-ngoc/3398552/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.