Như Ngọc dành trọn ba ngày để xem hết sổ sách, ban đêm cũng không được ngủ yên vì còn phải kiêm luôn nhiệm vụ làm ấm giường cho người kia. Vậy nên tới hôm gặp mặt người làm, quầng thâm dưới mắt nàng đã đáy hơn đáy nồi. Chị Lan phải thoa một tầng phấn dày mới có thể làm khuôn mặt nàng tươi tắn hơn.
Ngay khi quản sự triệu tập hết tất cả người hầu và cho bọn họ đứng thành từng hàng ngay ngắn trên sân, Như Ngọc mới từ trong phòng khoan thai bước ra. Vừa thấy nàng, toàn bộ người đang đứng đồng thanh dập đầu hành lễ, Như Ngọc có hơi chói tai nhưng vẫn điềm đạm mỉm cười gọi tất cả đứng dậy. Nàng được chị Lan đỡ ngồi xuống chiếu, tì một tay lên gối dựa, phong thái sang trọng không thua kém bất kỳ ai. Sau đấy, thị Mận nhanh chóng bưng trà bánh đặt trên chiếc bàn con trước mặt nàng. Như Ngọc phất tay cho thị lui ra, và nâng mắt nhìn phía dưới sân đã đứng đầy người, tất cả đều đứng thành hàng nghiêm chỉnh.
Nàng đảo mắt nhìn một vòng, cất tiếng nói: "Tôi gả sang đây được nửa tháng có lẻ. Mắt thấy sắp đến trung thu, đây lại là lễ lớn trong năm nên quyết định gặp mặt các chú các cô một lần. Trước để làm quen, sau là để phân công công việc hòng chuẩn bị cho trung thu sắp tới."
Như Ngọc nói đến đây thì ngừng một chút, thấy người bên dưới không có phản ứng gì nhiều thì phe phẩy chiếc quạt cói trong tay, chậm rãi nói: "Chúng ta tuy là người một nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lam-nu-nhan-nhu-ngoc/3398551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.