Ta đứng phía sau một cây cột ngó dáo dác, trong lòng khôngkhỏi khinh bỉ lão già Tiểu Tiện Nhân, người này tuy là người trong giang hồ,nhưng phủ đệ của lão trang hoàng tráng lệ, cái thôn nhỏ của ta không thể sánh bằng,thật là đáng giận.
Ai cũng nói rằng tổng bộ Thanh Phong Các ở thành Thiên Thủylà cửu khúc thập bát loan, đại viện cẩm tú thất tiến thất xuất[1], nhưng dĩnhiên là ta không thể nào tiêu tiền phung phí như vậy, chẳng qua lão Trương từngcứu một cố nhân có một khu nhà có thể ở được, ta không dám xây dựng gì nhiều,cho nên chỉ làm thành một nơi trồng vô số hoa cỏ thảo dược, trồng trọt thời cổđại cũng thật dễ dàng, nhìn khắp khoảnh núi phía sau hậu viện chỗ nào cũng cóthể tùy tiện đào lên trồng trọt. Cũng bởi vậy, nên Thanh Phong Các mới có chútmùi vị tĩnh lặng sâu thẳm, thần bí khó lường. Cho nên những người khác mới cảmthấy Thanh Phong Các không đơn giản a. Vậy mà tên Tiểu Tiện Nhân và Tư Mã HiểnDương lại phô trương lãng phí như vậy, khiến cho Các của ta giống như một cái hộnhà nghèo vậy.
Cái gì, các vị độc giả nói ta hẹp hòi sao? Oa ha ha ha ha,ta đâu có, mục tiêu của ta chính là tiêu tiền ít nhất, đạt hiệu quả cao nhất, vậymới là người thông minh. Ách? Ta rõ ràng chính là keo kiệt ư?! Hừ, tùy các vịnghĩ như thế nào cũng được, ta không thèm nghe các vị nói nữa.
“Thúy Hoa, hoa mà tiểu thư muốn đã hái xong chưa?”.
Lưng ta cứng đờ, con mẹ nó chứ, lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992667/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.