Tiểu thư nhà này thích cái gì không thích, sao lại thích mỗingày trong phòng đều phải có bó hoa tươi, cứ như vậy hậu viện có bao nhiêu hoacũng không đủ cho cô hành hạ a. Ta không yên lòng hái hoa, đột nhiên nhớ ra tiểuthư Tiêu phủ này chính là Tiêu Linh, mỹ nhân đương nhiên phải xứng với đóa hoatươi, cho nên ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Giương mắt nhìn thấy Oánh Oánhhai gò má ửng đỏ bước vội qua hành lang gấp khúc, ta trời sinh có tính yêuthích mỹ nhân, lập tức chạy tới một cách vô cùng lưu manh.
“Mỹ nhân à, đi đâu vậy?”.
“Thúy Hoa, ngươi… Không nên nói bậy”.
“Hà hà”, ta cười mười phần lưu manh, “Mỹ nhân vẫn không hếtđỏ mặt, chẳng lẽ là đi gặp tình lang sao?”.
“Đừng nói nhảm!”, Oánh Oánh ngượng ngập nói: “Vừa rồi ta ởtrong phòng tiểu thư, nhìn thấy một vị công tử…”.
“Công tử?”, ta lại cười cợt, “Quả nhiên là tình lang nha…”.
“Không phải không phải”, nàng sợ hãi vội khoát khoát tay,“Đó là khách của tiểu thư, nhưng, nhưng chàng…”.
“Người ta thế nào?”.
“Chàng thật là đẹp”.
Đẹp…
Ta lập tức nổi da gà, đàn ông a, nên anh tuấn phiêu dật giốngTư Mã Hiển Dương mới đúng. Ngoại trừ Dạ Kiếm Ly, ta chưa từng nghe thấy ngườiđàn ông nào có thể dùng từ “đẹp” để hình dung.
Không sai, chắc hẳn là Dạ Kiếm Ly! Nhất định là hắn nhớ TiêuLinh thân yêu của hắn, ném ta cho Tư Mã Hiển Dương xong liền tới tìm nàng. Cáitên khốn kiếp không có nhân tính này…
Ta cầm một bó hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992665/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.