“Trong cuộc đời này của Hoắc mỗ, nàng ấy cũng chính là thiếunữ duy nhất ta yêu”. 
Ta ngẩn người mê mẩn nhìn bức họa cô gái kia, số mệnh cô ấythật tốt a, xuyên không tới đây chẳng những được làm sủng phi, ăn ngon mặc đẹpđeo vàng đeo bạc, lại còn có một mỹ nam đại thần một mảnh tình cuồng dại… 
Hướng Vãn, Niệm Vãn, nghe cái tên này, hẳn là sau khi Dạ HướngVãn chết, Độc Cô Vân Thượng vì thương tiếc, nhớ nhung sủng phi nên mới đặt têncho hoàng tử như thế, nói vậy, Niệm Vãn hẳn phải là hài tử của vị sủng phi đó mớiđúng chứ? 
Hoắc Thanh Phong dường như đoán được tâm tư của ta, khẽ mỉmcười, “Tiểu Kỷ cô nương cực kì thông minh, nói vậy cũng đã đoán được một hai,chẳng qua trong chuyện này còn có rất nhiều ẩn khúc…”. 
Suy nghĩ của ta dừng lại ở đoạn “cực kì thông minh”, Hoắc đạithúc a, ngài nói trắng ra như thế, thừa nhận như thế, thật là làm cho ta nở hoatrong lòng! 
“Năm đó ta vốn là Tướng quân bảo vệ thành, dẫn đầu năm trămngàn binh mã Hoàng Thành, quyền thế địa vị có thể nói là dưới một người trên vạnngười. Độc Cô Vân Thượng cũng phải có vài phần kính trọng đối với ta, một đườngthăng quan tiến chức, cũng chính vào lúc đó, ta gặp được Hướng Vãn…”. 
Giọng nói Hoắc Thanh Phong trở nên mềm mại, ta nhận ra hắnluôn gọi thẳng tên tiên hoàng, không khỏi nhíu nhíu mày, bị người khác nghe đượclà tội lớn nha. 
“Nàng ấy không phải là một cô gái bình thường, lúc vừa gặp gỡta đã biết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992624/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.