“Ta rốt cuộc đã tìm được cô rồi, lão Đại”.
“Tiểu Liên! Tiểu Liên!”, ta kích động đến mức chỉ muốn gọitên của cậu ta, bất cứ cái gì khác cũng không muốn suy nghĩ nữa, chỉ cần cậu tacòn sống, chỉ cần bọn họ còn sống…
Nếu như giờ phút này có một câu nói có thể biểu đạt được tâmtình của ta, như vậy thì chỉ có thể là…
“Ta yêu ngươi!”.
Mỗ Liên ngớ người, Niệm Vãn thì bà tám bu lại, “Cô nói cáigì? Ai yêu ai hả?”.
“Ta biết ngươi sẽ không chết mà”, ta cười híp mắt nói:“Ngươi còn thiếu ta năm lượng bạc, làm sao ngươi dám chết…”.
“Lão Đại…”, Tiểu Liên ngơ ngác nói: “Cô thật là, một chútcũng không thay đổi… Mà ta đã tìm được cô, huống chi cô cũng yêu ta, thôi nămlượng bạc kia…”.
“Ai yêu ngươi!”, ta hung hăng nói: “Thứ ta yêu chính là nămlượng bạc kia kìa…”.
…
Tiểu Liên bẹt miệng, vẫn giống như lúc ta bắt nạt cậu tatrong quá khứ. Trái tim ta vui vẻ đến mức dường như muốn nổ tung, đừng nói lànăm lượng bạc, chỉ cần bọn họ còn sống, thì dù cho năm ngàn, năm vạn, năm trămvạn lượng bạc ta cũng khẽ mỉm cười, tuyệt đối không keo kiệt!
(Lời độc giả) Cái gì? Cô vừa nói năm trăm vạn? … Cái này bọnta có nghe lầm không vậy…
Ách, đùa một chút thôi, các vị rõ ràng muốn khích bác mốiquan hệ giữa ta và dân làng, lão nương hiện tại tâm tình tốt, không thèm nói vớicác vị.
“Thời gian không còn nhiều”, Niệm Vãn nói: “Lúc này là lúcít thủ vệ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992620/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.