Dạ Kiếm Ly lại khôi phục bộ dạng trong trắng ngọc ngà phiêudật anh tuấn, cười đến ngọt ngào, đẹp đến mức làm người ta hồ đồ. 
Tim ta đập mạnh, cứ như mới vừa chạy marathon năm nghìn thướcvậy. 
Mặc dù tim ta đã mọc ra hai cái cánh trắng nhỏ, hơn nữa cònrất muốn bay vòng quanh ôm lấy Dạ Kiếm Ly… Mặc dù dung mạo của ta rất sát phongcảnh… Mặc dù không khí lúc này rất tốt đẹp… Nhưng mà… 
“Tiểu Kỷ, cô nhéo ta làm gì thế?”. 
“Huynh nói xem!”, ta nghiến răng nghiến lợi. 
“Sao vậy? … Ta còn chưa có tìm cô để tính sổ mà”. 
“… Huynh tìm ta tính sổ gì?”. 
“Chuyện đêm hôm trước giữa cô và anh chàng anh tuấn kia a…Chậc chậc, gặp gỡ lúc nửa đêm ở Thư phòng…”. 
“Ta nguyện ý đó”, ta xoay người nhìn hắn, cười đến mập mờ,“Chẳng lẽ… Huynh ghen sao?”. 
“Ghen?”, Dạ Kiếm Ly lặp lại, “Tiêu cô nương người ta vất vảlắm mới tranh thủ thời gian được cho ta, lại bị hai người bọn cô đứng đó cản trở”. 
Ta biết mà! Tiêu Linh là muốn giúp hắn, mà hắn xuất hiện ởbên ngoài Thư phòng tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp. 
“Vậy sao”, ta nghiêm mặt nói: “Huynh muốn điều tra cái gì củaTiêu Kiến Nhân? Còn nữa, làm sao huynh lừa được Tiêu Linh? Còn nữa, huynh và NiệmVãn có quan hệ như thế nào? Còn nữa…”. 
“Còn cái gì nữa?”. 
“Còn nữa, ngày hôm sao huynh dám gạt ta?!”, ta dùng sức ngắtmột cái lên cánh tay hắn. 
Chân mày Dạ Kiếm Ly cũng không chau lại, hắn chỉ chờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992593/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.