Những tia lửa điện đủ màu sắc đùng đùng xẹt xẹt giữa tầm mắtcủa hai người bọn ta.
“Khụ…”, Tư Mã Hiển Dương tiến lên một bước, “Làm phiền La tảsứ rồi”.
La Yến Thanh hành lễ chào anh ta, nhưng ánh mắt bén nhọn nhưdao vẫn đang lột da ta, một lúc lâu sau mới chịu buông tha.
Ta lui về phía sau một bước, “Hôm nay thời tiết thật tốt a”.
Tư Mã Hiển Dương: “…”.
“Sao vậy? Các ngươi không cảm thấy như vậy sao?”.
“Triển Nhan, cô muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi”.
“Oa ha ha, có cái gì đâu… Ách, được rồi, chúng ta có thể đimuộn một chút hay không…”.
“Không được, e rằng Tiêu Kiến Nhân sẽ nhanh chóng phát hiệnra cô mất tích, quá nguy hiểm”.
“Nhưng mà bây giờ mới buổi sáng a, anh nói tối nay mới đimà”.
“Tôi nói hồi nào?”.
“Mới vừa nãy a!”.
“Tôi không có…”.
“Có! Không tin anh bảo mọi người xem lại chương trước đi? Giấytrắng mực đen làm sao mà viết nhầm được”.(ạch ạch…)
“…”.
“Muộn một chút đi, tôi còn có người…”.
“Nếu như tối nay đi, cô biến mất, cũng không thấy tôi đâuthì sẽ khiến người ta hoài nghi, tôi còn muốn cải trang Lương Phi Yến vào Tiêuphủ thêm một ngày”.
“Được được, cực khổ cho anh rồi”.
“…”. Tư Mã Hiển Dương nhíu mày, “Vậy… Thôi được rồi”.
“Đa tạ!”, ta cười đầy cảm kích, “Tư Mã…”.
“La tả sứ, bảo vệ Kỷ cô nương cho tốt”.
… Ta sao lại quên mất, anh ta vừa đi, ta sẽ phải ở chung vớiLa Yến Thanh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992590/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.