“Dạ Kiếm Ly, ta yêu huynh”.
Ta cười đến mức giọng nói cũng run lên, “Nhưng mà, huynh quátốt, ta không thể yêu được nữa”.
Dứt lời, ta xoay người lao ra khỏi phòng, chạy thẳng một mạchvề phía cổng phủ tướng quân.
Kiệu đã chuẩn bị xong, thị vệ trước cửa tiến lên một bước, “Thamkiến Quận chúa”.
Ta rốt cuộc không nhịn được nữa òa ra khóc, tên thị vệ kiagiật bắn mình khẽ run lẩy bẩy, vội la lên: “Thuộc hạ đáng chết”.
Ta nước mắt lưng tròng, nói: “Ta… Ta để quên Tiểu Âu Âu… Đểquên ở trong phòng”.
Tên thị vệ trong lòng nhẹ nhõm, “Thuộc hạ đi lấy cho Quậnchúa”.
Ta chui vào trong kiệu, tim đập bịch bịch, nước mắt còn dínhở khóe miệng, bộ dạng thế này nhất định là nhìn rất ngu.
Ta lại còn đi…tỏ tình với Dạ Kiếm Ly.
Đầu óc ta bị nước vào rồi hả trời? Không, không phải, phải gọilà bị teo não rồi mới đúng.
Chẳng lẽ lần trước bị người ta từ chối còn chưa đủ thảm hạisao? Còn chưa đủ đau khổ sao?
May mà Dạ Kiếm Ly lúc nãy cũng ngây dại ra, chắc là ngay cảchuyện cười nhạo ta cũng không thèm nghĩ tới, trực tiếp không thèm để ta vào trongmắt rồi.
“Quận chúa…”.
Ta vén rèm lên, tên thị vệ ôm cái bọc chứa Tiểu Âu Âu trongtay, đang không biết làm như thế nào cho phải.
“Trong phòng… Có ai không?”, ta hỏi nhỏ.
“Bẩm Quận chúa, không có”.
“Ừmm”, ta như có điều phải suy nghĩ.
“Quận chúa… Gà của người…”.
…
“Nó là chim!”, ta khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992539/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.