Ta dùng cây quạt che nửa mặt, nghiêng đầu lộ ra nửa mặt cònlại đắp đầy ba lớp cao da chó, phóng cho lão một ánh mắt tà mị rất sống động,cười thản nhiên.
Tiêu Kiến Nhân không hổ là người từng trải, chỉ kinh ngạc mộtchút rồi nhanh chóng hoàn hồn.
“Quốc cữu gia ghé thăm, không tiếp đón từ xa”, giọng ta ngọtngấy, cứ như vừa rẽ vào mê cung quanh co.
“Quận chúa khách khí rồi, lão hủ có chuẩn bị chút lễ mọn,mong Quận chúa vui lòng nhận cho”.
Có quà? Phía trên cây quạt lộ ra một con mắt to được trangđiểm màu xanh dầy cộm, liếc thật nhanh vào cái hộp quà trong tay lão, đúng là rấtnhỏ… Tầm nhìn vô tình lướt qua ánh mắt của Tiêu Kiến Nhân, tim ta nhảy bộp lênmột phát, lạnh lẽo đến mức máu như đóng băng lại.
Trong khoảnh khắc đó trăm nghìn ý nghĩ hiện lên trong đầu,không cần biết Tiêu Kiến Nhân có nhận ra ta hay không, lão đến Bạch phủ, cònchuẩn bị quà cho ta, xem ra lão tới đây không phải chỉ nhắm vào một mình Độc CôBạch. Đang tự định giá bản thân, ta lại cười duyên eo éo nói: “Quốc cữu gia quákhách khí rồi, vậy Hòa Nhan cung kính không bằng tuân mệnh”, thuận tiện bắn tớimột ánh mắt tà mị nữa, thành công làm cho Tiêu Kiến Nhân run rẩy.
Ta tiếp tục che mặt, truyền lệnh cho tỳ nữ, nàng hiểu ý bướcra khỏi Quan Ngư đình, nhận lấy hộp quà nhỏ trong tay Tiêu Kiến Nhân. Ta mở raxem thử, là một chuỗi ngọc minh châu, tuy nói ta hoàn toàn không nhận biết đượccái nào là đồ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992521/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.