Đêm Trung thu.
Ta vọt vào phòng lão quản gia, không thèm để ý lão đang mãnhliệt phản đối, lôi ra bộ quần áo may bằng vải dệt thủ công mà lão đã cất giấu mấychục năm, sắc đỏ tím có vẻ cũ kỹ. Ta vui vẻ ra mặt, đưa cho Độc Cô Bạch, kết quảlà, bởi vì hắn cao hơn lão quản gia một cái đầu, cho nên ống quần ngắn lộ ra cảcổ chân, đành phải đưa cho ta mặc. Ta méo mặt một lát, vì ta ghét nhất là màu đỏ.
Đại nương ở nhà bếp tự tay búi cho ta một búi tóc kiểu nam,khoác vào bộ quần áo màu đỏ tím đầy mùi nấm mốc, hiển nhiên nhìn rất giống mộtthằng nhóc nhà quê mới lớn lần đầu tiên vào thành thị. Để ăn theo điệu bộ giả dạngdân thường của ta, Độc Cô Bạch mặc một bộ trường sam[1] màu xám tro, bên tronglót một lớp bông dày mặc dù thời tiết không lạnh lắm, vì thân thể Độc Cô Bạchkhông chắc là có thể chịu nổi gió đêm.
Ta rất buồn bực, khi Độc Cô Bạch mặc đồ trắng, mặt mũi trangnhã, lộ ra vẻ thanh tao tự nhiên không cần bàn cãi. Nhưng gần đây khi hắn mặctrường sam bình dị màu xám tro, vẫn ôn văn nho nhã hơn người, vẫn làm cho ngườita chú ý không dời tầm mắt đi được.
Ta bực dọc nhìn hắn thu xếp, chỉ đi ra ngoài một đêm mà huyđộng toàn bộ thị vệ, cải trang thành kiểu gì đều có đủ, từ tên ăn mày đến vịcông tử nhà giàu, rồi cả mấy người bán hàng rong… Mọi người làm quá lên nhìn thậtlà tức cười. Một đại quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992520/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.