“Mà này, hình như lâu rồi không thấy Tiểu Lừa”, Tiểu Kỷ ngồitrong xe ngựa, rút một cây tăm ra xỉa xỉa răng.
“Nó là ngựa”, gương mặt Dạ Kiếm Ly âm trầm. Kể từ lúc Lộ VănPhi khiến hắn nhớ về cổ độc Sinh Tử Tương Hứa trong người Tiểu Kỷ, sắc mặt hắnkhông khá lên được. “Ta sai người đưa nó trở về cốc rồi”.
“Đừng bực bội mà”, Tiểu Kỷ nịnh hót nhích lại gần, “Ta phúclớn mạng lớn…”.
“Nhưng tên kia gây thù chuốc oán khắp nơi, khó nói ngày nàođó sẽ bị người ta trả thù. Hắn có chết cũng đáng đời, nhưng còn nàng…”.
“Lộ Văn Phi đã phá được Phá Thiên Ấn, e là võ công cũngkhông thua kém huynh, ngược lại, ta đây gây họa khắp nơi, người lo lắng phải làhắn mới đúng”.
“Nhưng hắn cũng biết, ta sẽ không để cho nàng bị thương…”.
Dạ Kiếm Ly đột nhiên im bặt, nhận ra mình vừa nói lời ngontiếng ngọt, hơi đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.
Tiểu Kỷ thở dài một hơi, “Trước mặt mọi người huynh còn tỏtình được, giờ nói mấy câu ngon ngọt sao lại xấu hổ cơ chứ…”.
Dạ Kiếm Ly càng cố gắng quay mặt đi đến mức sắp sái cổ tớinơi, “Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, ta không có nói mấy câu buồn nôn như vậy”.
“…”, Tiểu Kỷ nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên lấy ra một vậttrong áo, nhẹ nhàng nhét vào trong lòng hắn, “Đội mũ lưới không thoải mái đâu,đeo cái này đi nhìn đẹp trai hơn”.
Là mặt nạ bạch ngọc.
Ánh mắt Dạ Kiếm Ly hóa thành dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992488/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.