Ngại quá! Ta vốn là tính toán chậm rãi rút lui, ai biết đâuanh chàng này chó cùng rứt giậu, muốn lảng sang chuyện khác cũng đừng lôi ta raa! Cho nên, đã làm thì phải làm cho trót, ta liền co giò chạy như điên. 
Ta hận chạy bộ! 
Ta vẫn luôn ở hạng kém môn Thể dục, chạy chưa tới hai con đường,kẻ đuổi theo phía sau đã càng ngày càng đến gần, ta cũng đã thở hồng hộc, mồhôi đầm đìa, hơn nữa tiếng tim đập phát ra rõ ràng nặng nề, mỗi một nhịp đập đềulàm cho đầu ta đau như muốn nứt ra. 
Ta há miệng ra tham lam hớp lấy không khí quanh mình, trướcmắt mông lung, phổi đau đớn giống như là muốn nổ tung, trong nháy mắt suy nghĩcủa ta đột nhiên thông suốt, đây chính là do ta đột nhiên vận động kịch liệt dẫnđến chất độc phát tác! 
Lúc này đã gần giữa trưa, trên đường lớn dòng người đông nghẹt,ta chen vào trong đám người, muốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi. Nhưng mà thựctế luôn luôn tàn khốc, không phải đã nói ta bình thường đến mức ẩn thân mờ nhạttrong chợ sao, tại sao đến thời khắc mấu chốt thì lại xui xẻo không thể ẩn thânđược thế này! 
Bất đắc dĩ ta cuối cùng không chịu đựng nổi đau đớn kịch liệtkia, hít một hơi rồi dừng lại, từ trong túi quần run rẩy moi ra một viên giảidược Diệt Hồn, trên người đầy mồ hôi lạnh, có cơn gió thổi qua, ở nơi này giữatrưa nắng nóng, nhưng ta lại lạnh đến mức cả người phát run. 
Người rượt theo càng ngày càng đến gần, ta vẫn đang mơ hồ dodự nhìn viên thuốc. 
Đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/103213/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.