Bên cạnh nàng, rõ ràng là Lộ Văn Phi. 
“Lộ công tử, đêm đã khuya, ta phải về chiếu cố Các chủ”. 
“Các chủ Các chủ, trong mắt nàng trong lòng nàng, đều chỉ cócô ta!”. 
“Thật xin lỗi, xin lỗi, ta phải đi…”, Tiểu Hồng phất tay áomuốn rời đi. 
“Chẳng lẽ… Nhiều năm như vậy… Nàng cũng không cảm nhận đượctình ý của ta đối với nàng sao… Đừng đi! Nguyệt Nhi!”. 
Ta chấn động cả người, Nguyệt Nhi! 
Đó là tên thật của Tiểu Hồng. Vốn chỉ có ta biết, chẳng biếttừ lúc nào nàng lại nói cho Lộ Văn Phi… Đây có phải có nghĩa là… Nàng đối vớihuynh ấy cũng có tình ý hay không? 
“Cô ấy… Đối với ta ân trọng như núi… Cô ấy thích chàng, takhông thể…”. 
Thanh âm nghẹn ngào, lòng ta đau xót. 
Tiểu Hồng à Tiểu Hồng, nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu tasao? Ta là người luôn làm theo cảm tính, chuyện tình cảm thật lòng căn bản chưahề có, sao em có thể vì ta mà từ bỏ hạnh phúc của mình như vậy chứ. 
Cho nên, ta đã ra một quyết định vô cùng dũng cảm. 
Học theo cách của cổ nhân, để lại một lá thư cho Tiểu Hồng,đại ý chính là ta chỉ nói giỡn mà thôi không cần phải để ý đến ta mà hãy tậntâm đi tìm hạnh phúc của chính mình đi. Nhưng mà đích thân giao anh đẹp traicho người khác như vậy, ngoài cảm giác khó chịu, trong bụng còn có chút buồnbã, anh hùng xứng mỹ nhân, muôn đời đều như vậy mà thôi. Ta đây cũng nên tự độngbiến mất, nếu không những ngày sau Tiểu Hồng nhìn thấy ta nhất định sẽ lúngtúng, chúng ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/103212/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.