Không…
Không không…
Không không không!!! ——
Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nội tâm Bá tước trào ra vô số tiếng hò hét, gã muốn giãy dụa, nhưng độc tố đã hoàn toàn ăn mòn huyết dịch trong cơ thể, gã giống như một con chó chết bị kéo lê trêи mặt đất toàn vũng nước đục.
Bùn đất bám trêи khuôn mặt của gã, một phút trước làn da hẵng còn tươi mới giờ đây đã phủ kín những vết rạn, mặt mày tái nhợt, lộ ra vẻ tím tái như xác chết.
Gã đột nhiên nhớ tới lúc mới bước vào rừng, Tịch Ca đã nói với gã một câu bao hàm đồng cảm.
“Xem ra ngươi không đi được rồi.”
Đây là vô tâm, hay là cố ý?
Từ lúc đó, Tịch Ca đã nhìn thấy kết quả này rồi ư?
Tại sao… điều đó là không thể… mình tiếp xúc với Công tước Đức Mộc mấy năm qua… còn không hiểu hết được suy nghĩ trong lòng Công tước Đức Mộc…
Tại sao mới gặp mặt Công tước Đức Mộc… đã… hiểu… đoán trước được…
“Bịch” một tiếng.
Bá tước lọt vào trong hố.
Những viên tinh thể rực rỡ đè ép hai má Bá tước, bộ rễ nâu vừa mới rút khỏi mặt đất lần nữa co rúm, phủ lên thân thể Bá tước.
Ánh sáng mờ dần rồi biến mất.
Chưa bao giờ như lúc này, Bá tước lại khao khát muốn giữ lại ánh mặt trời đến thế.
Ngón tay gã run rẩy, cong lại hệt như chân gà, gã cố sức vươn tay, bắt lấy tia sáng cuối cùng.
Mà đại thụ lạnh lẽo đã kết thúc tất cả.
Lại có vài rễ cây từ bên cạnh xông đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet/1696529/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.