Dịch bởi Athox
“Ba!”
Tô Thành An vỗ bàn đứng dậy.
Tức sùi bọt mép.
“Nó nói vậy thật à?”
Nhan Vô Song khóc lóc nước mắt như mưa; “Lão gia, thật sự như vậy đấy. Lão gia, chàng cũng biết Nhan Vô Song thiếp số khổ, không nói theo lão gia nhập phủ chưa được hưởng phúc mấy ngày, ngược lại ngày đêm bận rộn vì sản nghiệp Tô gia, ngay chút thời gian yên tĩnh cũng không có. Không ngờ một lòng làm việc như vậy ngược lại bị nhục mạ như thế. thiếu gia nói với thiếp như vậy, thiếp sống ở đây còn ý nghĩa gì nữa…”
“Được rồi, được rồi. Đừng động chút lại tìm cái chết.” Tô Thành An khoát ay, sắc mặt lại đã tái nhợt.
Xuất thân Nhan Vô Song không tốt, đây là việc mọi người đều biết, có điều đã thu vào thành tứ di thái, vậy chuyện quá khứ đều bỏ qua, không cho phép ai trong nhà nói ra nói vào.
Không ngờ vết sẹo này lại bị Tô Trầm bóc ra, trong lòng Tô Thành An sao không giận cho được.
Không phải hắn không biết việc việc Nhan Vô Song có ý đồ với sản nghiệp của mẹ con Đường Hồng Nhị, thế nhưng lúc này lại tự động bỏ qua, không buồn để ý tới.
Người vốn là như vậy, sau khi đã có thiên kiến sẽ xem nhẹ tất cả những thứ bất lợi với mình.
Cho nên giờ khắc này trong lòng Tô Thành An, Tô Trầm là đứa con bất tài.
Hai đứa con trai ra đời, được yêu quý, tình cảm đối với Tô Trầm nhạt dần, mà theo từng lần Tô Trầm kháng lệnh, tình cảnh cha con đã xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719187/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.