Dịch bởi Athox
Dưới khói có sóng, hơi nước bốc lên mênh mông.
Nước suối gợn lên trog đầm nước, làm bắn lên từng luồng hơi nước.
Giữa sương mờ mây núi đó, một bóng người di chuyển nhanh chóng dọc theo rìa đầm nước, trong lúc xoay chuyển xê dịch xuất hiện từng luồng thuỷ quang huyễn ảnh, như rắn múa giữa không trung, thân hình vặn vẹo quỷ dị, chính là Tô Trầm.
Giờ phút này nhìn thân pháp di động mau lẹ của hắn, quả thật không gióng một người mù, nên nói là linh hoạt như vượn, nhanh chóng như thỏ.
Có điều một khắc sau, Cố Khinh La đứng bên cạnh đột nhiên xuất thủ, Tô Trầm vừa rồi còn biểu hiện ưu dị lập tức lộ nguyên hình.
Thật ra Cố Khinh La không làm gì, cô chỉ ném một viên đá nho nhỏ trên đường di chuyển của Tô Trầm, cục đá rơi xuống đất còn vang lên tiếng lộc cộc.
Cho dù thế, Tô Trầm vẫn không tránh kịp.
Một chân cậu giẫm lên cục đá, sau đó chân uốn éo, thân thể nghiêng sang một bên, một khắc sau đã ngã cái bủm xuống đầm nước bên cạnh.
Mặc dù ngã xuống nước tốt hơn ngã xuống đất nhiều, có điều dáng vẻ đột nhiên cắm đầu xuống này cũng thật chướng tai gai mắt. Quan trọng nhất là lúc này trời đã vào đông, mặt nước lạnh buốt, cho dù thể chất Tô Trầm tráng kiện cũng bị đông cứng tới run cầm cập, luống cuống chân tay leo khỏi đầm nước.
Cố Khinh La lại khẽ thở dài.
“Cậu là thiên tài, Tô Trầm.” Cô ném cho Tô Trầm một hạt châu màu đỏ. Đó là Lệ Dương Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.