Dịch bởi Athox Gặp được Cố Khinh La là một điểm sáng trong cuộc đời đen tối của Tô Trầm. Từ ngày đó trở đi, Cố Khinh La cùng Tô Trầm trở thành bạn bè, cũng nhanh chóng trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì. Chỉ có điều quan hệ giữa hai người luôn bị ca hai giấu diếm, không ai biết. Đó là vì Cố Khinh La là khách quý của Lâm gia. Lâm gia là một trong tứ đại gia tộc tại thành Lâm Bắc, thành Lâm Bắc là thành nhỏ nơi biên ải, đất đai hoang vu, vì vậy không gia tộc có thực nào muốn ở lại đây, chỉ có bốn gia tộc tạp huyết nho nhỏ xưng bá nơi này. Mặc dù là nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng vẫn hệt như long tranh hổ đấu. Tứ đại gia tộc không ai phục ai, đấu đá lẫn nhau, vì xưng hùng Lâm Bắc mà không từ thủ đoạn, quan hệ với nhau đương nhiên không tốt. Cố Khinh La là khách quý của Lâm gia, đương nhiên không thích hợp tiếp xúc quá gần với Tô Trầm. Chẳng qua tâm tính thiếu niên vốn trời sinh nổi loạn. Lợi ích của gia tộc, cái nhìn đại cục, những thứ này quá xa vời với một thiếu nữ mười bốn tuổi, cũng chẳng muốn để ý tới, làm việc chỉ dựa theo bản tính và sở thích mới đúng lẽ thường. Trong mắt Cố Khinh La, Tô Trầm là một cậu bé trầm ổn, có khí độ, dịu dàng lại tri kỷ. Tính cách như vậy thường có sức hấp dẫn trí mạng đối với giới nữ, nhất là khi so sánh cùng những thiếu niên cùng tuổi tâm tính nóng nảy, Tô Trầm lại có thêm vẻ thuần thục, như hạc giữa bầy gà. Tuy ánh mắt cậu không nhìn được, nhưng tâm của cậu lại rất sáng. Khi ở cùng Tô Trầm, Cố Khinh La chưa từng có cảm giác mình đang chăm sóc một người mù, ngược lại thường xuyên có cảm giác được Tô Trầm chiếu cố. Chính vì vậy, Cố Khinh La mặc kệ tranh chấp gia tộc gì đó, ngày ngày làm bạn cùng Tô Trầm. Đương nhiên, chỉ giới hạn ở mức bạn bè. Đại đa số thời điểm luôn là Cố Khinh La tới sau núi của Tô gia tìm Tô Trầm, nơi đây non xanh nước biếc, lại hẻo lánh, không sợ ai phát hiện. Trên núi nước suối trong mát thoải mái, rất thích hợp để tắm rửa. Sau lần trước tắm ở đây, Cố Khinh La đã thích nước suối nơi này, cho nên thường xuyên chạy tới đây tắm rửa. Lại thêm Tô Trầm là một người mù, để cậu canh gác giúp bản thân càng hợp lý. Ngay sau đó, cuộc đời Tô Trầm lại thêm một lạc thú -- dựa cành cay nghe tiếng nước róc rách, tưởng tượng đủ loại tư thế của Cố Khinh La lúc tắm rửa. Hôm nay cũng như ngày thường. Tô Trầm ngồi trên tảng đá lớn bên bờ nước. Gió thổi, một phiến lá rụng xuống sau lưng Tô Trầm. Tô Trầm không quay đầu lại, ngược lại quay sang người phía chéo bên trái nói: “Ở đây à?” Thân hình Cố Khinh La xuất hiện, vỗ tay cười nói: “Cậu lại thắng.” Đoán xem ta đang ở đâu, đây là trò chơi của Cố Khinh La cùng Tô Trầm từ trước đến nay. Chẳng qua đại đa số thời điểm luôn là Tô Trầm thua. Dẫu sao khi một người cố ý ẩn giấu bản thân, không phát ra chút âm thành nào, dẫu Tô Trầm tai thính đến đâu cũng khó cảm nhận được. Cho dù thế, Tô Trầm cũng không nổi nóng, vẫn kiên trì chơi trò chơi này cùng Cố Khinh La. Mà theo thời gian chuyển dời, xác xuất hắn suy đoán thành công vị trí của Cố Khinh La càng lúc càng nâng cao. Lúc này lại nghe Cố Khinh La nói: “Này, sao cậu làm được vậy? Đã đoán đúng ba ngày liên tục rồi đấy. Ta đã cố gắng không khiến hành động của mình phát ra âm thanh rồi mà.” “Là khí lưu cùng tim đập.” Tô Trầm trả lời: “Cô có thể ẩn giấu tiếng bước chân của mình nhưng không thể che được nhịp tim của mình. Cô tồn tại cũng sẽ ảnh hưởng tới khí lưu sinh ra xung quanh. Chỉ cần cảm ứng được những thứ này có thể nhận ra vật thể đến gần.” “Cậu đã làm được tới mức này?” Cố Khinh La giật mình hỏi. “Còn phải cám ơn thời gian vừa qua cô đã giúp đỡ.” Tô Trầm mỉm cười. “Cám ơn ta làm cái gì, đây là do cậu tự cố gắng mà.” Cố Khinh La đánh mắt với Tô Trầm, chỉ tiếc hắn không thấy, mị nhãn thật sự để người mù xem, hoàn toàn không có hiệu quả. Cố Khinh La đã tung người về phía đầm nước, một lát sau tiếng nước nổi lên, đã đang tắm. Mặc dù là người mù, Tô Trầm cũng không vì vậy mà tuỳ tiện đến gần đầm nước. Cậu cứ ngồi như vậy, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ tiếc mặc dù âm thanh có thể chỉ rõ vị trí cho cậu nhưng lại không cách nào miêu tả dung nhan mục tiêu. Bản thân vĩnh viễn không biết được Cố Khinh La trông ra sao, càng không biết dáng vẻ cô khi tắm xinh đẹp nhường nào. Trong lòng dâng lên nỗi buồn ly biệt, tâm trạng đau đớn lại phủ kín lồng ngực. Cho dù không từ bỏ, nhưng ai dám bảo đảm sẽ luôn kiên cường? Nửa đêm tỉnh mộng, lại thấy lệ rơi đầy vạt áo. Tâm trạng mềm yếu đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Tô Trầm đè nén lại. Bất luận ra sao, bản thân cũng phải kiên trì, không thể gục ngã. Tất cả thế giới đều từ bỏ ngươi, nhưng bản thân ngươi không thể từ bỏ! Giọng nói của Cố Khinh La vang lên: “Tô Trầm, nghe nói mấy ngày nữa là đến kỳ kiểm tra cuối năm của Tô gia các cậu rồi?” “Ừm.” Tô Trầm khẽ lên tiếng. “Nghe nói lần này bọn họ thay đổi quy chế, người đứng đầu so văn ít nhất phải nhận một lần khiêu chiến?” Tới đây đã mấy tháng, Cố Khinh La không còn thiếu hiểu biết về nơi này như lúc đầu. Chuyện liên quan tới Tô Trầm cùng Tô gia, Cố Khinh La đã sớm nghe được tin. “Đúng vậy.” Tô Trầm trả lời. “Vậy cậu định làm gì?” Cố Khinh La nhìn Tô Trầm. Tô Trầm vẫn ngồi như trước: “Đơn giản là đánh một trận thôi.” Đơn giản là đánh một trận thôi. Cố Khinh La trong lòng chấn động. Lời nói thì dễ dàng, thế nhưng dẫu sao Tô Trầm cũng là người mù. Đúng là lỗ tai cậu có thể nghe được rất nhiều âm thanh, nhưng vậy có thay được đôi mắt không? Trên lôi đài nào có cơ hội cho cậu nghe tiếng gió, chỉ cần hơi sai lầm sẽ bị đối thủ bắt lại, sau đó đánh bại! Cậu không có hy vọng. Nhưng rốt cuộc Cố Khinh La cũng không nói thành lời, cô không phải phụ thân của Tô Trầm, cũng bởi vậy cô càng hiểu Tô Trầm, tôn trọng Tô Trầm. Cô sẽ tuyệt đối không vũ nhục mộng tưởng của Tô Trầm, không nghiền nát hy vọng của cậu. Suy nghĩ một chút, Cố Khinh La đột nhiên nói: “Ta dạy cho cậu Yên Xà Bộ nhé.” “Cái gì?” Tô Trầm ngẩn ngơ. Cố gia ở Lũng Tây có tam tuyệt, Yên Xà Bộ chính là một trong số đó. Có người nói bộ pháp này cực kỳ linh động quỷ dị, một khi thi triển nhanh nhẹn không gì sánh được, rất khó bắt lấy, là tuyệt học trấn tộc của Cố gia. Lúc này nghe Cố Khinh La nói vậy, Tô Trầm trả lời theo bản năng: “Cô đùa gì vậy? Loại tuyệt học trấn tộc này đâu thể tuỳ tiện truyền thụ được?” Cố Khinh La cười nói: “Yên Xà Bộ là bí thuật huyết mạch, không có huyết mạch tương ứng, không thể phát huy uy lực chân chính của nó. Cho dù cậu có học cũng không sao.” Trên thế giới này, huyết mạch là điểm then chốt quyết định thành tựu mỗi người. Tuy phát triển ngàn vạn năm khiến nhân tộc có hệ thống tu luyện nhất định, nhưng thuỷ chung không cách nào ngang hàng với huyết mạch truyền thừa. Một võ giả khổ luyện nhiều năm chưa chắc đã so nổi với một tên khốn kiếp sống phóng túng cả đời đột nhiên thức tỉnh. Thế giới vốn không công bằng, mà huyết mạch truyền thừa chính là bất công lớn nhất trên thế giới này. Yên Xà Bộ của Cố gia cũng vậy. Nó do hai bộ phận tạo thành, một phần là bộ pháp, một phần chính là huyết mạch truyền thừa. Chỉ người chân chính có huyết mạch mới phát huy được tác dụng của Yên Xà Bộ, chỉ nắm giữ bộ pháp cũng chỉ phát huy được da lông, chứ không cách nào nắm được tinh tuý của nó. Đây cũng là lý do vì sao Cố Khinh La truyền Yên Xà Bộ cho Tô Trầm. Trên thế giới này, công pháp không phải cấm kỵ, huyết mạch mới là! Đương nhiên, cũng không tính là cấm kỵ, chỉ là không thể tuỳ ý lưu truyền không có hạn chế. Cho nên Cố Khinh La yêu cầu Tô Trầm, nếu không cần, cố gắng không sử dụng bộ pháp này trước mặt người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]