Thấy Nguyên Hạo sảng khoái ra tiền, Lão nhân đẩy mạnh giới thiệu những người khác, chỉ vào một trung niên áo quần câu lũ nói.
"Thiếu gia, ngài xem người này học thức pha cao, còn có thể tính sổ sách, ngài lại xem mấy người này có người là từ Nam Uyển bên đưa tới đánh nhau không bao giờ thua"
Nguyên Hạo bổn ý chỉ muốn một người tâm phúc, nhìn nhiều người đáng thương như vậy trong lòng dang lên tội lỗi cảm.
Kỳ thật từ tam quan xã hội thế kỷ hiện đại, Nguyên Hạo sao có thể vô tâm vô phổi dung nhập thế giới này, nhìn những bất bình đẳng đó diễn ra.
Nguyên Hạo chỉ có thể nhỏ bé có thể giúp đỡ thì giúp đỡ mà thôi.
Ngân Triều đã làm thực tốt, thân là một quốc gia vương quyền , Ngân Triều đã bảo đảm được mọi người sinh hoạt đi xuống, trấn áp rất nhiều tội nghiệt. Chỉ bằng với văn võ cân bằng cũng đủ thấy Ngân Triều chính sách rất khai sáng, cũng cho đủ nữ nhân quyền lợi vươn lên.
Tuy là buôn bán nhân khẩu, nhưng đa số đều diễn ra dưới sự tự nguyện.
Nguyên Hạo cũng không hề áy náy khi dùng tiền đổi một người làm tùy tùng, tuy đáng thương những người kia chưa có chỗ nương thân, nhưng cũng không đến mức hắn phải giúp đỡ những người còn lại.
Dẫn Mặc Vũ đi thay một bộ y phục mới.
Mặc Vũ cảm thấy người này cũng không tồi, tuy nhìn kiêu ngạo nhưng cũng thực quan tâm hắn.
Mặc Vũ là cô nhi từ nhỏ lủi thủi bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-hao-gia-vien/2556181/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.