Sức hút từ bên trong tế đàn truyền đến, ý thức đau đớn tỉnh lại. Thân đã bên trong tế đàn.
Ánh sáng chói mắt chiếu xạ, không giống bên ngoài ôn nhu, đôi mắt đau không thể mở ra.
Không thể mở mắt, Nguyên Hạo cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết tiểu Thất đang làm gì.
Ánh sáng quá chói mắt, lại dư chấn linh hồn đau đớn khi bước vào tế đàn, Nguyên Hạo không có thời gian xuy xét những cái khác.
Hai tay bưng kín đôi mắt xoa nhẹ giảm khó chịu, quỳ trên nền thư hoãn không khỏe, bây giờ không những mắt đau còn có đau đớn từ linh hồn truyền đến, không thương thân nhưng toàn thân lại đau..
Mắt tôi sầm không nhìn thấy, khứa giác càng thêm nhạy cảm.
Quanh quẩn trong không khí có u hương nồng đậm hơn cả bên ngoài vờn quanh, theo hít thở lưu thông vào trong cơ thể, cũng may nhờ đau đớn Nguyên Hạo mới giữ lại được một tia ý thức.
Cố gắng thanh tỉnh trong u hương đầu nhập, mở đôi mắt chịu ánh sáng kích thích võng mạc sinh lệ vường quanh, xinh đẹp mông lung như một tiểu hoàng tước đáng thương lại tội nghiệp, chỉ thấy khi dễ người như vậy thú vị.
Thích ứng được hoàn cảnh, Nguyên Hạo sững sờ, không gian rộng lớn, có trời xanh có đại địa, lầm tưởng đã rời hẻm Hắc Diệm.
Nhưng tấm nhung lụa trải vượt qua đám mây quang mang đỏ rực nói rõ đây không phải bên ngoài.
Nhìn không gian rộng lớn, nhưng luôn cho người ta cảm giác nó có giới hạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-hao-gia-vien/2556142/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.