“Kiêu ngạo cái rắm!”
Vân Thanh Phong nhìn bộ dạng thiếu niên kiêu ngạo, không để lão vào mắt thì tức muốn ói máu, nhưng thấy thần sắc bình tĩnh của người trước mặt làm lão vô cùng kiêng kị không dám lỗ mãng manh động, hít sâu một hơi kìm nén cỗ tức giận trong l-ng ngực.
Hắn dứt khoát xoay người nhìn về hướng Nguyên Nhất Bạch, trước mắt phải giải quyết con gián đánh mãi không chịu chết trước mặt quan trọng hơn.
Trên khuôn mặt nanh ác, nở nụ cười dữ tợn, khẽ vận chuyển linh lực xuống hai chân.
“Vút!”
Cả người Vân Thanh Phong nhảy vọt lên không trung, trường bào đen tung bay trong gió, có một cổ uy nghiêm toán ra, lão chém ra một đao toàn lực.
“Kim Cương Đao thức thứ năm!”
Vân Thanh Phong gân máu nổi lên, sắc mặt đỏ chót quát. Thân đao bàng bạc, hàn mang như cầu vồng sát khí tỏa ra làm người ta không rét mà run.
Nhìn một đao chém tới, Nguyên Nhất Bạch trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tăng thương vẫn bình tĩnh, ung dung như lão hoàn toàn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Chờ lưỡi đao ảnh ập tới, Nguyên Nhất Bạch thân hình khẽ động lướt tới, trường kiếm trong tay chuyển động theo một quỷ tích vòng cung, quỷ dị.
“Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ hai!”
Nguyên Nhất Bạch chém ra một kiếm.
Một chiếm chém ra, từ một kiếm, phân ra thành ba kiếm, tạo thành lưới võng bóng kiếm nhanh đến cùng cực nối tiếp nhau chém xuống, sắc bén vô cùng có cảm giác không gì không thể chém đứt được, đánh úp xuống.
“Chết đi!”
Khi đao kiếm gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gioi-dai-de/82585/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.