Tả Khinh Hoan thấy nước nóng sôi, chủ động xung phong pha trà. Ở Nhật ba năm, Tả Khinh Hoan tạm có thể xem là quen việc dễ làm, khiến Tần Chính tìm không ra khuyết điểm.
“Lão gia tử, sau ba năm không hiểu ngài còn không hài lòng tôi ở chỗ nào? Ngài cứ việc nói ra, tôi sẽ tận sức thay đổi.” Tả Khinh Hoan khiêm tốn cung kính nói. Nàng uyển chuyển nhắc nhở Tần Chính nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
“Không sai, cô đích xác tiến bộ không ít.” Tần Chính hiếm khi trước mặt Tả Khinh Hoan chấp nhận sự thay đổi của nàng. Hơn hẳn sự khôn vặt ti vi của ba năm trước, hiện tại mới xem như có chút trí tuệ, chẳng những hiểu được phương pháp gián tiếp tác chiến, còn biết đồng thời ở thời điểm thích hợp dành lại quyền chủ động.
“Nhờ phúc của lão gia tử.” Trời biết, để có được điểm tiến bộ ấy, mình ăn bao nhiêu khổ. Chẳng qua những trả giá này đều thích dáng. Nàng tin tưởng Tần Chính sẽ không thất tín, dù sao ông sống đến tuổi này rồi, có được uy vọng vang dội, thành tín (thật lòng, đáng tin cậy) là điều cơ bản nhất.
Tần Chính trầm mặc trong chốc lát, một lần nữa cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn trên chén trà. Xem ra nha đầu kia rất quyết tâm, cũng không giống năm đó ngay cả một kích cũng chịu không nổi, hiện tại muốn chia rẽ các nàng càng không đơn giản. Huống hồ năm đó bản thân từng hứa hẹn, thất tín là chuyện mà mình không bao giờ phạm phải, nhưng chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360352/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.