“Vãn Thư, đứa con này tính cách có chút trầm lặng phải không?” Lâm Tĩnh Nhàn cười hỏi. “Dạ đúng!” Tả Khinh Hoan dí dỏm gật đầu đồng ý, quả nhiên biết con không ai bằng mẹ. Tần Vãn Thư thế nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, tính cách của mình thực sự có như thế sao? Tả Khinh Hoan từng nói qua mình không hiểu phong tình, còn mẹ đây là lần đầu tiên bà nói mình như thế. Lâm Tĩnh Nhàn hơi bất ngờ, bà không nghĩ tới Tả Khinh Hoan sẽ trực tiếp thừa nhận lời nhận xét của mình. Bà cho rằng Tả Khinh Hoan sẽ nói tốt cho con gái mình. “Nàng từ nhỏ đã trầm lắng như vậy sao? Lúc bé nàng có nhào vào trong lòng mẹ làm nũng hay không? Hay là có chuyện gì cũng thích dấu kín trong lòng.” Tả Khinh Hoan hiếu kỳ pha lẫn mơ ước đặt câu hỏi. Nàng rất muốn biết bộ dáng làm nũng của Tần Vãn Thư như thế nào, tuy nghĩ rằng khi còn bé Tần Vãn Thư có lẽ cũng không thích làm nũng với ai. “Ba nàng luôn nói ba tuổi giống người lớn, sáu tuổi giống cụ già. Vãn Thư từ nhỏ đã lặng lẽ như thế, tuy ngoan ngoãn không cần người khác quan tâm, càng không thích dán lấy bất kỳ ai, mọi chuyện đều tự có chủ kiến, không thường xuyên tâm sự với ai cả….” Lời bộc bạch của Tả Khinh Hoan khiến Lâm Tĩnh Nhàn như tìm được đồng minh. Vãn Thư từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện là một việc tốt, những thứ như nhào vào lòng mình làm nũng cái gì, thật đúng chưa từng có qua, nghĩ đến để Lâm Tĩnh Nhàn có chút tiếc nuối. Lâm Tĩnh Nhàn kể cho Tả Khinh Hoan nghe chuyện của Tần Vãn Thư từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành. Hai người giống như tìm được đề tài chung, còn người bị điểm trúng tên lại có chút bất đắc dĩ. Mẹ và người yêu trò chuyện hòa hợp vui vẻ là chuyện tốt, thế nhưng có thể đừng đặt trọng tâm của câu chuyện lên trên người mình mới tốt a? Đặc biệt là ở trước mặt đương sự thản nhiên phê bình, cảm giác làm cho bản thân không được tự nhiên! Chẳng qua nàng đại khái hiểu được tâm tư của mẹ, đứa con tuy nói nghe lời bớt lo, để cho người làm mẹ thiếu đi cảm giác thành tựu, nghĩ đến Tần Vãn Thư lại cảm giác bản thân mình vốn là vô tội. “Lấy quan hệ giữa con và Vãn Thư, sau này cũng giống nàng gọi ta là mẹ được không?” Lâm Tĩnh Nhàn rất thích Tả Khinh Hoan. Cô gái này có thể chứng kiến những phương diện không tốt của Vãn Thư, nhưng ngay cả khuyết điểm cũng có thể coi là ưu điểm, chỉ cần chuyện đó đã khiến Lâm Tĩnh Nhàn rất hài lòng. Tả Khinh Hoan biết, Tần mụ mụ đã chính thức chấp nhận mình rồi. Điều này khiến Tả Khinh Hoan có cảm giác không dám tin tưởng, xen lẫn chút bất an, luôn cảm thấy không giống sự thực. Nàng nhìn về phía Tần Vãn Thư, dùng ánh mắt hỏi đối phương, bản thân có thể gọi như thế nào? Tần Vãn Thư cũng rất bất ngờ, nhưng nàng vui vẻ khi thấy được kết quả này. Nàng hướng Tả Khinh Hoan vui vẻ gật đầu, bản thân mình đương nhiên tình nguyện chia phân nửa tình thương của mẹ cho Tả Khinh Hoan, cũng chờ mong Tả Khinh Hoan có thể làm một nữ nhi biết làm nũng để bù đắp tiếc nuối cho mẹ. Biểu tình hướng về Tần Vãn Thư xin ý kiến của Tả Khinh Hoan bị Lâm Tĩnh Nhàn thu vào trong mắt. Bà nghĩ cô gái này chỉ sợ trong tương lai sẽ bị Vãn Thư ăn hiếp gắt gao. “Mẹ…” Tả Khinh Hoan ngượng ngùng gọi một tiếng, lúc này nàng cảm giác giống như người vợ lần đầu tiên gọi mẹ chồng là mẹ vậy. Tần Vãn Thư tỏ ra hứng thú nhìn Tả Khinh Hoan, biểu tình xấu hổ của nàng lộ ra thật đúng là hiếm thấy. Lúc sắp ăn cơm, Tần Chính rốt cuộc xuất thủ. “Lão gia thỉnh Tả tiểu thư đến thư phòng một chuyến.” Tần Hải đâu ra đấy chuyển lời. Tần lão gia tử rốt cuộc muốn gặp mình, Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân mình đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi. Tần Vãn Thư cũng muốn biết gia gia sẽ nói gì với Tả Khinh Hoan. Nàng nghĩ cùng đi theo người yêu vào thư phòng, bởi vì nàng muốn kề vai tác chiến bên cạnh người kia. “Tiểu thư, lão gia chỉ muốn gặp một mình Tả tiểu thư.” Tần Hải cung kính nói với Tần Vãn Thư. “Yên tâm, chờ ta trở lại.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc kiên định trấn an Tần Vãn Thư. “Được, ta chờ ngươi.” Tần Vãn Thư gật đầu, nàng sẵn lòng tin tưởng Tả Khinh Hoan. Một câu “ta chờ ngươi” của Tần Vãn Thư, khiến trong lòng Tả Khinh Hoan sôi sục ý chí chiến đấu. Lúc này đây mình tuyệt đối sẽ không lùi bước. Tần Hải dẫn lối Tả Khinh Hoan đến trước cửa phòng, sau đó rời đi. Tả Khinh Hoan bước vào căn phòng của Tần Chính, đây là lần thứ hai nàng vào đây. Cảm giác hoàn cảnh và cách trang trí cũng không thay đổi gì, ngay cả hình ảnh của Tần Chính cũng không khác ba năm trước đây, ông ta đang lau chùi cho một cái bát gốm cổ. “Lão gia tử, tôi là Tả Khinh Hoan.” Tả Khinh Hoan chủ động mở miệng, lúc này tâm trạng cùng ba năm trước tuyệt nhiên bất đồng, chí ít nàng sẽ không thấp thỏm bất an như năm đó. “Rốt cuộc cũng trở về.” Tần Chính buông cái chén sứ trong tay, thở dài mà nói. Xem ra kết quả sau ba năm cũng không như ý muốn của mình. Tần Chính đánh giá Tả Khinh Hoan, ở cái tuổi như Tần Chính hiển nhiên là duyệt người vô số, mạnh mẽ hay yếu đuối chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra. Chỉ có kẻ yếu mới dễ dàng bối rối bất an, mà kẻ mạnh biết cách che giấu tâm tư của bản thân, sẽ không để đối thủ đơn giản bắt được nhược điểm để công kích. Cho nên ba năm trước Tần Chính có thể đơn giản nắm được nhược điểm tự ti của Tả Khinh Hoan, đánh cho nàng tơi bời tan tác. Hiện tại nha đầu này khó đối phó hơn năm xưa. “Đúng vậy, từ khi bỏ đi, tôi biết chắc mình sẽ quay về.” Tả Khinh Hoan thản nhiên thừa nhận. “Chúng ta uống trà chậm rãi trò chuyện đi.” Tần Chính ra hiệu bảo Tả Khinh Hoan ngồi xuống, bắt đầu đun nước sôi. “Ân.” Tả Khinh Hoan không vội vã. Tần lão gia tử am hiểu nhất chính là dùng phương pháp gián tiếp tác chiến. Tả Khinh Hoan quyết tâm lấy bất biến ứng vạn biến (ý là lấy bình tĩnh chống lại ngàn sự biến động). “Ba năm qua có cực khổ hay không?” Tần Chính ôn hòa hỏi. “Những chuyện khác không tính là vất vả, đau khổ nhất là không thể ở bên cạnh Tần Vãn Thư.” Tả Khinh Hoan mỉm cười nói. “Tuy ba năm qua, cô có tiến bộ không ít. Nhưng lúc cô phát triển, Vãn Thư đồng thời cũng trở nên thuần thục hơn. Khoảng cách giữa hai người vĩnh viễn không thể xóa nhòa.” Tần Chính lúc này ngược lại không vòng vo như trước kia, mà trực tiếp nói ra nội dung chính. “Chỉ cần là hai cá thể độc lập luôn luôn tồn tại chênh lệch, bởi vì có chỗ thua kém mới cần bổ sung. Ngài rốt cuộc nghĩ dạng người thế nào mới xứng với nàng chứ? Hơn nữa, ngài có từng hỏi qua nàng muốn người như thế nào chưa? Một đôi giày có hợp với người đi hay không, không phải người ngoài cuộc có quyền lên tiếng?” Tả Khinh Hoan liên tục hỏi ngược lại Tần Chính ba vấn đề. “Thế nhưng ít nhất người bên cạnh nàng phải là một nam nhân, thì nàng mới không bị xã hội nói xấu sau lưng.” Lần này Tả Khinh Hoan thuận lợi trở về, Tần Chính đã lường trước tuyệt đối không dễ gì đuổi nàng đi. Trên thực tế so với trong tưởng tượng của mình còn khó đối phó hơn. Tần Chính cũng dự liệu đến tình huống xấu nhất là không cách nào đánh bại Tả Khinh Hoan, chỉ là trong lòng ông có chút không cam lòng. “Vãn Thư yêu tôi, bởi vì tôi là nữ nhân, cho dù không phải tôi, có thể người tiếp theo nàng chọn vẫn là một nữ nhân.” Tả Khinh Hoan mặc kệ Tần Vãn Thư có phải bởi vì mình là nữ nhân mới yêu mình hay không, thế nhưng chính là cắn chặt lấy điểm này không tha. Tần Chính sửng sốt hồi lâu. Cho tới bây giờ ông chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, bởi vì trong tư tưởng của ông tình yêu nam nữ mới là thiên kinh địa nghĩa (là những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi hay nghi ngờ). Bản thân ông luôn cho rằng Vãn Thư bị Tả Khinh Hoan dụ dỗ mới trở nên như thế, nhưng vạn nhất cháu gái ông chỉ thích nữ nhân. Đuổi được Tả Khinh Hoan, Vãn Thư vẫn như trước không chọn nam nhân, tiếp tục lựa một nữ nhân khác, can thiệp được một lần, khó có thể lần thứ hai hoặc lần thứ ba vẫn kiên trì can thiệp hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]