“Vãn Thư, đứa con này tính cách có chút trầm lặng phải không?” Lâm Tĩnh Nhàn cười hỏi.
“Dạ đúng!” Tả Khinh Hoan dí dỏm gật đầu đồng ý, quả nhiên biết con không ai bằng mẹ.
Tần Vãn Thư thế nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, tính cách của mình thực sự có như thế sao? Tả Khinh Hoan từng nói qua mình không hiểu phong tình, còn mẹ đây là lần đầu tiên bà nói mình như thế.
Lâm Tĩnh Nhàn hơi bất ngờ, bà không nghĩ tới Tả Khinh Hoan sẽ trực tiếp thừa nhận lời nhận xét của mình. Bà cho rằng Tả Khinh Hoan sẽ nói tốt cho con gái mình.
“Nàng từ nhỏ đã trầm lắng như vậy sao? Lúc bé nàng có nhào vào trong lòng mẹ làm nũng hay không? Hay là có chuyện gì cũng thích dấu kín trong lòng.” Tả Khinh Hoan hiếu kỳ pha lẫn mơ ước đặt câu hỏi. Nàng rất muốn biết bộ dáng làm nũng của Tần Vãn Thư như thế nào, tuy nghĩ rằng khi còn bé Tần Vãn Thư có lẽ cũng không thích làm nũng với ai.
“Ba nàng luôn nói ba tuổi giống người lớn, sáu tuổi giống cụ già. Vãn Thư từ nhỏ đã lặng lẽ như thế, tuy ngoan ngoãn không cần người khác quan tâm, càng không thích dán lấy bất kỳ ai, mọi chuyện đều tự có chủ kiến, không thường xuyên tâm sự với ai cả….” Lời bộc bạch của Tả Khinh Hoan khiến Lâm Tĩnh Nhàn như tìm được đồng minh. Vãn Thư từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện là một việc tốt, những thứ như nhào vào lòng mình làm nũng cái gì, thật đúng chưa từng có qua, nghĩ đến để Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360351/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.