Cả đám rón rén từng bước đi xuống tầng dưới.
Đi được một đoạn, Vạn Đạt đột nhiên rụt tay khỏi lan can cầu thang, kinh hãi kêu lên: “Má ơi, thật, thật sự có…”
“Có cái gì?”
“Nhìn thấy gì sao?”
“—— có ma kìa!”
Tạ Du giơ cổ tay lên thoáng nhìn đồng hồ.
Kim phút dừng ở số 12, vừa đúng lúc nửa đêm.
Cuối hành lang tầng hai, nơi dãy đèn cảm ứng âm thanh đã tắt từ lâu, có một thứ gì đó hình dáng giống như con người lại không phân rõ tứ chi, chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.
Tiếng bước chân của ‘nó’ nhẹ bẫng, như thể đang chiếu một thước phim quay chậm.
Chỉ còn ánh trăng và những ngọn đèn ngoài sân hắt vào từ khung cửa sổ đằng sau, lúc tỏ lúc mờ tô điểm cho khung cảnh quái dị này.
Tạ Du nắm bùa trừ ma trong tay, tự dưng rất muốn trấn an tên ngốc lớn xác bên cạnh một chút, đang định nói “Mẹ kiếp đừng có bảo tôi cậu tưởng cái trò phủ ga trải giường lên người rồi đi lắc lư khắp nơi là chuyện ma quỷ thật nhé.”
Vừa lúc thấy Hạ Triều móc tiếp từ trong túi ra một tờ giấy, bên trên nguệch ngoạc mấy chữ xấu như gà bới cùng ký hiệu âm dương, nhìn qua giống hệt tờ giấy Tạ Du cầm trong tay, Hạ Triều tỏ vẻ hết sức bình tĩnh: “Không sao, tôi còn tờ nữa đây.”
“…”
“Làm sao bây giờ?” Vạn Đạt hỏi.
Hạ Triều hỏi lại: “Cậu vạch lắm kế hoạch tác chiến thế mà không tính đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304964/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.