“Có bồ tèo tốt bụng nào giúp bảo đảm an toàn tính mạng cho tụi này một lúc không?” Vạn Đạt điên cuồng ám chỉ, “Du ca, cậu đang bận à?”
Tạ Du nói: “Không phải bồ tèo, tôi bận.”
Vạn Đạt: “…”
Thật lạnh, vẫn luôn là lạnh lùng như thế.
Vạn Đạt thấy Tạ Du nói tới nói lui, cuối cùng vẫn đứng dậy tìm một chỗ trống gần cửa sổ ngồi xuống, không đoán nổi ý định của đại ca lạnh lùng này.
Rốt cuộc là đồng ý canh chừng hay là không đồng ý?
Hạ Triều cười cười nói: “Các cậu chơi đi, cậu ấy sẽ canh giúp cho.”
Vạn Đạt vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Sao cậu biết? Nhìn kiểu gì ra vậy?”
Cái cậu bạn Tạ Du này, vừa cô độc vừa kiêu ngạo, cực kỳ ghét tụ tập chung đụng, chỉ cần hơi động chạm một tí là thế nào cũng bùng nổ.
Còn thiếu mỗi nước khắc lên mặt hai chữ “Chớ chọc ta”.
Thời còn chia làm hai tòa nhà, để mà nói về đại ca lầu Tây Tạ Du, chỉ riêng đồn thổi về móng tay sơn màu đen đã khiến bao nhiêu người khiếp sợ, nghe cứ như một tên biến thái âm hiểm mắc chứng tự kỷ.
Câu hỏi này của Vạn Đạt, Hạ Triều không trả lời.
Hắn lướt ngang qua cửa sổ đi vào lớp, đạp chân lên ghế, nghĩ thầm, tất nhiên là tôi biết.
Tạ Du vẫn chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, không phát hiện có gì khả nghi lại cúi xuống.
Hạ Triều ngồi xuống bàn ngay trước Tạ Du,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304944/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.