Người nào đó bị ông trời đóng sập một cánh cửa đúng là đang rất phiền não.
Phiền não đến độ đêm ngủ không ngon, giải đề thi cũng không còn tác dụng.
Hạ Triều nhận ra cảm giác không bình thường ấy đang từng chút từng chút một, trong vô thức ngày càng tích tụ, đến lúc hắn ý thức được, mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Không đếm được bao lần rung động, nhưng lần nào cũng chẳng biết phải làm sao.
Không biết nên để tay vào đâu, cũng không dám nhìn đối phương, tuy vậy trong lòng luôn có tiếng gầm thét không ngừng.
Hắn, thích, Tạ Du.
Không phải yêu thích bình thường, mà là thích kiểu ấy.
Là kiểu thích mà chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, cõi lòng như được lấp đầy, suốt ngày lo được lo mất, không an tâm, là thích đến mức luôn cảm thấy có gì đó trống vắng.
Thế nhưng sau đấy thì sao.
Với kinh nghiệm độc thân mười mấy năm trời, khi gặp phải bài toán hóc búa mang tính lịch sử này, Hạ Triều cảm thấy mình như một con thú hoang đang chạy loạn khắp nơi, trầy da tróc vảy nhưng mãi không tìm được phương hướng.
Cuối cùng con thú hoang trong lòng kia dừng lại, lặng yên ngồi trên mặt đất, nghĩ thầm, liệu bạn nhỏ có… chán ghét không nhỉ?
Là nhân vật chính trong topic CP của diễn đàn trường, hắn cũng ít nhiều biết đến khái niệm cong với thẳng.
Nhỡ đâu Tạ Du, cậu ấy thẳng tắp thì sao.
Ở cái tuổi dễ xúc động này, vậy mà hắn lại không dám làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304943/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.