Chương trước
Chương sau
Minh Triết không biết lấy đâu ra dũng khí và can đảm như vậy khi đây đã là lần thứ hai Minh Triết đánh vào mặt Mặc Đình, có lẽ là do đã chịu đựng và kìm nén quá nhiều trong thời gian qua, nên khi nghe những lời nói khinh thường và lăng nhục kia, nhất thời không kìm được cảm xúc mà ra tay với Mặc Đình

Mặc Đình nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt căm phẫn, tức giận của Minh Triết, trong lòng không có lấy nửa điểm tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy rất vui và an tâm

Mặc Đình an tâm vì Minh Triết vẫn còn tình cảm và yêu bản thân, và cảm thấy vui vì Minh Triết đã tức giận từ những lời nói đó, vì còn yêu nên mới cảm thấy tổn thương đau lòng, căm phẫn và tức giận

Mặc Đình đột ngột đẩy mạnh Minh Triết ngã về phía sau bồn tắm, khiến lưng Minh Triết đập nhẹ vào thành bồn tắm mà khế đau, Mặc Đình bước vào bồn tắm sau đó ôm chặt lấy eo Minh Triết

Cơ thể Minh Triết không ngừng run rẩy, sắc mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt hơn, đang phải cố gắng gồng mình chịu đựng tất cả

Mặc Đình đột ngột hôn xuống đôi môi đang tái nhợt và lạnh băng của Minh Triết, Minh Triết cố vùng vẫy muốn đẩy Mặc Đình ra nhưng tay đã bị Mặc Đình nắm chặt đến đau nhói và đỏ ửng

Mặc Đình môi từ từ di chuyển xuống cổ Minh Triết, say mê mà hôn mút vào chiếc cổ nhỏ nhắn mịn màng kia, không do dự mà để lại những dấu hôn tím đỏ

"Bỏ...ra.." Minh Triết giọng nói đứt quãng hô hấp khó khăn cố gắng chịu đựng mà nói ra từng chữ

Minh Triết hiện tại tinh thần gần như không ổn định, vì ám ảnh lần bị bạo hành trong bồn tắm lần trước mà Mặc Đình mang lại, nên hiện tại Minh Triết chỉ cần nhìn thấy bồ tắm đầy nước là lại nhớ ngay đến hình ảnh đầy ám ảnh kia, cảm giác đó khiến Minh Triết sợ hãi và khắc sâu vào trong tâm trí (1)

Ngay từ khi bị Mặc Đình lôi vào phòng tắm và bị ném vào trong bồn tắm kia, Minh Triết luôn cố gắng chịu đựng giữ bình tĩnh và kìm nén nội tâm đang run sợ của bản thân "Tôi nói...anh bỏ...tôi ra.."

Mặc Đình không để tâm lời Minh Triết nói chỉ đang cố gắng không ngừng để những dấu vết tím đỏ cùng dấu răng trên làn da lạnh băng của Minh Triết, bàn tay đang không ngừng di chuyển bên trong áo Minh Triết, từ từ di chuyển xuống phía dưới

Minh Triết hiện tại lại chẳng cảm giác được sự đau đớn từ những dấu răng đang lưu lại chút máu kia, hay là cảm giác phía dưới bị dị vật xâm chiếm đầy quen thuộc kia, có lẽ là do quá lạnh nên đã khiến Minh Triết gần như đông cứng và tê dại, chẳng cảm giác được sự đau đớn từ phía dưới và thân xác mà trước nay bản thân đã từng trải qua mang lại

"Tiểu Triết" Mặc Đình đang không ngừng thô bạo mà ra vào bên trong Minh Triết, miệng thì lại gọi không ngừng ngọt ngào gọi tên đối phương



Minh Triết đôi mắt mơ hồ mông lung, hiện tại đã không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì, chỉ còn sót lại những tiếng va chạm và âm thanh rên rỉ đứt quãng đầy mị hoặc theo dục vọng của bản thân mà không ngừng phát ra

Mỗi lần Mặc Đình mạnh bạo điên cuồng chiếm lấy Minh Triết, là những lần Minh Triết gần như không thở nổi, cứ như Mặc Đình đang muốn hòa bản thân làm một với Minh Triết, sự điên cuồng và dây dưa đó khiến Minh Triết gần như chỉ còn một hơi tàn sau những lần làm tình

Những lúc như vậy Minh Triết đã từng có suy nghĩ rằng, nếu chết đi như thế này liệu có thoải mái hơn không? có lẽ sẽ không cần phải chịu đựng dày vò đau khổ như thế này, nhưng hiện thực lại phá tan suy nghĩ đó của Minh Triết

Minh Triết không thể chết vì bản thân còn phải chăm sóc người mẹ đang trên giường bệnh kia, và cũng là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của Minh Triết

"Tiểu Triết"

"Tôi yêu em"

"Tôi thật sự rất yêu em, nên em làm ơn đừng khiến tôi cảm thấy bất an, và khiến tôi phải làm ra những hành động như thế này nữa" lời nói nhỏ nhẹ như cầu xin đối phương khẽ nói vào tai Minh Triết

Những lời nói ngọt ngào đó chỉ tiếc là Minh Triết hiện tại lại hoàn toàn không thể nghe thấy, Mặc Đình nhìn Minh Triết đang im lặng không trả lời mới phát hiện Minh Triết không biết đã bất tỉnh từ bao giờ.

Mặc Đình khẽ hôn vào trán Minh Triết, ánh mắt ôn nhu đưa tay lên chạm vào mặt đối phương, gương mặt lạnh băng và tái nhợt của Minh Triết khiến trong lòng Mặc Đình vô cùng xót xa

Mặc Đình ôm lấy Minh Triết ra khỏi bồn tắm bước đi ra ngoài, để Minh Triết xuống giường sau đó thay quần áo trên người giúp Minh Triết

Kể ra thì tính kiểm soát và chiếm hữu quá mức của Mặc Đình không phải tự nhiên mà có, lúc còn bé Mặc Đình cũng như những đứa trẻ trong hào môn khác, nhưng vì bị phản bội bởi người mình tin tưởng nhất nên mới khiến Mặc Đình trở nên như hiện tại

Mặc Đình yêu Minh Triết rất nhiều nhưng trong thâm tâm lại luôn lo sợ bất an, sợ Minh Triết sẽ giống như người đó mà phản bội và rời khỏi bản thân, Mặc Đình càng yêu Minh Triết bao nhiêu thì nổi lo lắng bất an đó lại càng lớn bấy nhiêu, Mặc Đình không muốn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ nên cách tốt nhất là kiểm soát một thứ của Minh Triết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.