Ngồi ở ngoài phòng bệnh, Lâm Mộng vò chặt hai tay, không ngừng lo lắng cho Trình Siêu. Đã qua hơn ba mươi phút rồi, trong phòng vẫn không có một động tĩnh.
Lâm Mộng nhớ lại những giọt máu lăn dài trên trán, cô lại cảm thấy rùng mình và tự trách. Nếu không đem theo Trình Siêu đi, cậu ta nhất định sẽ không xảy ra nông nỗi thế này.
Bối Lạc lúc này từ phòng bệnh khác đi ra, cô thở dài sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Mộng.
"Tên lúc nãy không bị gì nghiêm trọng, sưng tấy ở miệng và do quá hoảng sợ nên đã ngất đi."
"Bối Lạc... chuyện này đều là lỗi của mình... nếu không, Trình Siêu cũng không bị thương nặng như thế."
Bối Lạc nắm lấy bàn tay đang lạnh toát của Lâm Mộng, an ủi.
"Đừng tự trách nữa. Có sai cũng là tên đó sai, Trình Siêu chắc chắn sẽ ổn thôi."
Lâm Mộng gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy. Lúc này, bác sĩ từ trong phòng đi ra, cô đã lập tức chạy tới hỏi tình hình.
"Trình Siêu thế nào rồi? Anh ấy có sao không?"
"Chấn thương ở đầu cũng không nhẹ, cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Chút nữa một người tới quầy thu nhân thanh toán viện phí nhé."
Lâm Mộng vội gật đầu, sau đó mở cửa đi vào bên trong. Trình Siêu bị băng bó quấn khắp đầu, nằm yên lặng trên giường bệnh chưa tỉnh. Càng nhìn cậu ta, cô lại càng cảm thấy áy náy.
"Nghiêm trọng thế này... chắc cậu ta đau lắm..."
Cô ngồi xuống ghế bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466303/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.