Ngay khi cô đưa tay ra định chạm vào cánh tay đang bị thương của hắn, người đàn ông lập tức quay người chạy vụt đi, còn không quên để lại bịch cháo nguyên vẹn dưới đất.
Lâm Mộng ngơ nhác nhìn theo hướng mà hắn đi khuất, cứ cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng lúc này nhớ tới đám biến thái đang ngã vật dưới đất, Lâm Mộng liền cầm lấy túi cháo sau đó rời khỏi nơi này và gọi cảnh sát đến.
Ở khuất xa phía tòa bệnh viện, người đàn ông ấy chống tay vào gốc cây, vội cởi bỏ khẩu trang của mình, hít lấy hít để không khí trong lành.
Gương mặt ấy ngước lên, lại trùng khớp với hình ảnh đại diện của một nhãn hàng thời trang cách đó không xa...
Bước vào phòng, Lâm Mộng có một chút bất ngờ. Người kia hóa ra đúng là không phải Trình Siêu, bởi cậu ta vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường bệnh.
"Người lúc này cứu mình không phải Trình Siêu? Chẳng lẽ... là Lăng Siêu sao?"
Trong khi Lâm Mộng đang phân vân, Trình Siêu đã cử động ngón tay. Mí mắt của cậu ta khẽ rung rung, cơn đau từ đỉnh đầu lan xuống tứ chi liền khiến cho Trình Siêu mở mắt.
"Vợ..." Đây chính là câu nói đầu tiên của cậu ta khi vừa tỉnh dậy.
"Trình Siêu..." Lâm Mộng quay vội lại nhìn, bị giọng nói của cậu ta làm cho cô quên đi chuyện đang nghĩ.
"Tốt quá, Trình Siêu, anh có còn đau ở đâu không?"
Trình Siêu gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng bệnh, cậu ta mới hỏi.
"Đây... sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466301/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.