—–
Đường Ý nhấp nhẹ khóe môi còn sưng đỏ, cô dùng tay xoa xoa, hung hăng trợn mắt nhìn Phong Sính, “Anh có biết cái thẻ phòng này đã bị bao nhiêu cô gái cầm trong tay rồi không?”
“Thế thì sao?”, Phong Sính chống tay lên thắt lưng, “Cô chỉ cần biết, không phải ai cũng được theo tôi đến đây.”
Đường Ý khẽ hạ giọng “Tôi chỉ muốn nói anh không cảm thấy như vậy thật mất vệ sinh sao?”
“Không có”.
Đường Ý không muốn phí thời gian, tên Phong Sính này rất tinh ranh, cùng anh chơi đùa, kết quả chắc chắn sẽ bị đùa bỡn đến chóng mặt. Ánh mắt Đường Ý hướng về chiếc giường lớn “Tôi mệt rồi, anh ngủ trên giường hay sofa?”.
“Tôi không ngủ ở sofa”.
Đường Ý nghe ra ý tứ bên trong, thật không đứng đắn. Cô đi tới tủ quần áo, lôi ra một tấm chăn bông, may mà ghế sofa cũng rất rộng, ngủ trên đó cũng thoải mái.
Phong Sính mở tivi, âm thanh rất lớn. Đường Ý ngủ không được lăn qua lăn lại, dù tức giận nhưng vẫn không dám nói gì, cô kéo chăn qua đầu, rúc vào không nhúc nhích.
Âm thanh của tivi cứ vang lên bên tai, cô nhắm chặt hai mắt, chẳng bao lâu sau mơ màng thiếp đi.
Nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được, Đường Ý thức giấc, cũng không biết đã mấy giờ rồi. Cô cẩn thận vén chăn ra, nhìn về phía Phong Sính đang nằm nghênh ngang trên giường lớn, xem dáng dấp có vẻ đã ngủ rồi.
“Phong Sính, Phong đại thiếu?”
Cô thử gọi vài tiếng, vẫn không thấy anh trả lời.
Đường Ý ngồi dậy, đem chăn lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/134527/chuong-06.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.