"Mẹ ơi!"
"Con tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
"Mẹ ơi!"
"Mẹ đây!"
"Con nằm mơ! Trong giấc mơ con thấy mẹ và bố biến mất!"
"Ngốc quá! Bố mẹ làm sao biến mất được!"
"Chạy đi! Mau chạy đi..."
"Tiểu thư... Cháy rồi... Mau chạy đi..."
Cháy sao?
"Mẹ ơi...! Mẹ..."
Nóng quá...
Khó chịu quá...
Cảm giác này...
Giống như bị ai đó thao túng...
Âu Nhược khó chịu như bị đốt cháy, cảm giác như có một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể rồi từ từ khiêu khích xong lại châm ngòi ngọn lửa bên trong Âu Nhược.
Không được... Đừng... Đừng chạm vào chỗ đó...
"Lại gặp ác mộng à?"
Âu Nhược giật mình tỉnh giấc khi giọng nói chân thật của Bắc Vũ Tịch vang lên bên tai, cô thở dốc hối hả vừa chỉ kịp kêu một tiếng: "Hả?"
Cô... Nằm mơ sao?
Cảm nhận trong người mình có một thứ gì đó đang di chuyển, còn không thèm quan tâm Âu Nhược có đồng ý hay không...
Tay Bắc Vũ Tịch bên trong áo Âu Nhược rút lui, hắn đưa tay lau mồ hôi trêи trán cô, còn lau đi giọt nước mắt ác mộng của cô. Động tác dịu dàng, cử chỉ thân mật khiến Âu Nhược cảm thấy yên tâm.
Âu Nhược như bị người ta đè xuống, nỗi lòng trống trải đến đáng thương...
Cô òa lên khóc, chắc bởi vì buổi tối hôm qua đã khiến tâm tình Âu Nhược bị đả kϊƈɦ.
Bắc Vũ Tịch ôm lấy cô, chẳng biết tại hắn càng rỡ khiến cô khó chịu, hay bởi vì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657140/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.