Bạch Ngọc An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vi Diệu Xuân, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, lúc này lại khiến nàng cảm thấy chán ghét.
Nàng lạnh mặt, trong mắt không còn chút ôn hòa nào, lạnh lùng nói: "Quận chúa tùy tiện g.i.ế.c hại dân thường vô tội, dựa vào điều luật nào?"
"Không có thuế má của bách tính cung phụng, thì làm sao có ngươi ăn ngon mặc đẹp như bây giờ!"
Vi Diệu Xuân bị lời nói của Bạch Ngọc An làm cho sững sờ, từ nhỏ đến giờ ai dám nói với nàng những lời này, lập tức tức giận quát: "Ngươi dám nói ta như vậy?"
"Ngươi có biết ta là ai không!"
Bạch Ngọc An nhìn Vi Diệu Xuân, ánh mắt lạnh lùng: "Tại hạ biết mình đang nói gì, cũng khẩn cầu Quận chúa buông tha cho tại hạ."
Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Ngọc An như nhát d.a.o đ.â.m vào tim Vi Diệu Xuân.
Vi Diệu Xuân từ khi nào lại phải chịu uất ức như vậy?
Nàng tức giận rút một cây trâm cài trên tóc xuống, nghiến răng nghiến lợi xông đến trước mặt Bạch Ngọc An: "Ngươi muốn Bản Quận chúa buông tha cho ngươi cũng được, nhưng Bản Quận chúa muốn ngươi hủy hoại dung nhan của ngươi."
"Cái gì Bản Quận chúa không có được, người khác cũng đừng hòng có được!"
Ngụy Tử Văn thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Ngọc An nhỏ giọng khuyên: "Trước tiên hãy nói vài lời ngon ngọt với Quận chúa để tạ lỗi, chuyện sau này, đợi qua đêm nay rồi hãy nói."
Bạch Ngọc An nhìn cây trâm vàng trong tay Vi Diệu Xuân, lại nhìn khuôn mặt hơi dữ tợn của nàng.
Thật sự không hiểu một thiếu nữ đang tuổi xuân thì, tại sao lại có thể ác độc như vậy.
Hơi nhíu mày, Bạch Ngọc An nhìn Vi Diệu Xuân nói: "Nếu tại hạ không đồng ý thì sao."
Vi Diệu Xuân liền quát: "Vậy ta sẽ đi cầu xin cô cô đày ngươi đến nơi hoang vu lạnh lẽo, để ngươi cả đời không được trở về Kinh thành!"
Bạch Ngọc An thờ ơ nói: "So với việc bội tín bạc nghĩa, tại hạ thà lưu lạc tha phương."
Nói xong, ánh mắt Bạch Ngọc An nhìn chằm chằm Vi Diệu Xuân, ánh mắt lạnh như băng: "Tại hạ tùy thời chờ đợi thánh chỉ đày ải."
"Tại hạ tuy chỉ là một Thám hoa nhỏ bé, nhưng cũng muốn biết, trên đời này, còn có công lý hay không."
Vi Diệu Xuân tưởng rằng nàng dùng cách này để uy h.i.ế.p Bạch Ngọc An, đối phương nhất định sẽ thỏa hiệp, nào ngờ Bạch Ngọc An thà bị đày ải cũng không muốn cưới nàng.
Nước mắt lưng tròng, Vi Diệu Xuân nắm chặt cây trâm trong tay, hung hăng nhìn Bạch Ngọc An.
Nàng vừa khóc vừa nói: "Ngươi cứ đợi đấy, hôm nay ngươi dám làm nhục Bản Quận chúa như vậy, Bản Quận chúa nhất định sẽ không để ngươi sống yên ổn!"
Bạch Ngọc An lại mặt không chút thay đổi nói: "Tại hạ chưa từng làm nhục Quận chúa, chỉ là Quận chúa quá đáng mà thôi."
Vi Diệu Xuân lau nước mắt, tức giận nói: "Ngươi không muốn cưới ta, chẳng lẽ còn chưa tính là làm nhục ta sao!"
Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài, không quên quay đầu lại quát với Bạch Ngọc An: "Bản Quận chúa nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"
Vi Diệu Xuân vừa dứt lời, liền dẫn theo một đám thị nữ hùng hổ rời đi.
Cửa nhã gian lại được đóng lại, Bạch Ngọc An ngồi trở lại trên đệm mềm, im lặng nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Ngụy Tử Văn vẻ mặt lo lắng, nhìn Bạch Ngọc An chau mày ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Bạch huynh định làm gì bây giờ?"
Bạch Ngọc An quay đầu lại, ngón tay trắng nõn mân mê chén trà: "Ta không có dự định gì cả."
"Nếu Thái hậu thật sự vì chuyện này mà giáng chức đày ải ta, ta sẽ gánh chịu."
Ôn Trường Thanh nghe vậy liền tức giận: "Lúc đó ngươi không thể nói vài lời ngon ngọt với Giai Ninh Quận chúa sao?"
"Nếu không thì sao lại ra nông nỗi này?"
Bạch Ngọc An thở dài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Ôn Trường Thanh: "Nếu ta muốn cầu được yên ổn tạm thời, tự nhiên có thể chiều theo nàng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]