Mấy người không biết nữ tử này là ai, còn chưa kịp hỏi, nữ tử kia đã tức giận nhìn Bạch Ngọc An.
Nàng lại thấy cây đàn trước mặt hắn, ngón tay thon dài chỉ vào hắn: "Bạch Ngọc An, quả nhiên là ngươi."
Bạch Ngọc An cũng sửng sốt, nhìn nữ tử trước mặt đầy vẻ tức giận, vội vàng đứng dậy chắp tay hỏi: "Xin hỏi vị cô nương này xưng hô thế nào?"
Vừa dứt lời, thị nữ đứng sau nữ tử kia bưng tay tiến lên một bước, hơi ngẩng cằm, mặt không chút thay đổi nói: "Đây là Giai Ninh Quận chúa."
Ôn Trường Thanh cùng mấy người nghe vậy, vội vàng đứng dậy.
Ôn Trường Thanh nhìn Bạch Ngọc An, chắp tay nói với Giai Ninh Quận chúa: "Quận chúa giá lâm, không biết có chuyện gì?"
Vi Diệu Xuân lại nhìn cây đàn trước mặt Bạch Ngọc An, hừ lạnh với hắn một tiếng: "Vừa rồi rõ ràng là ngươi đang đàn, chẳng lẽ ngươi cố ý tránh ta?"
Bạch Ngọc An tự nhiên thấy oan ức, đây là lần đầu tiên nàng gặp vị Giai Ninh Quận chúa này.
Vì đuối lý, lúc này nàng chỉ đành phải nhận lỗi nói: "Vừa rồi không biết là người của Quận chúa, nếu có mạo phạm, tại hạ xin tạ lỗi với Quận chúa."
Nói xong, Bạch Ngọc An hành lễ với Quận chúa, tay áo bào trắng rộng thùng thình rũ xuống, nét mặt đều là khiêm tốn, chỉ muốn chuyện này được dàn xếp êm đẹp.
Nhưng Vi Diệu Xuân càng thấy Bạch Ngọc An khiêm nhường như vậy thì càng tức giận, nàng tiến lên một bước, bưng chén trà trên bàn ném về phía Bạch Ngọc An, nghiến răng nghiến lợi: "Ai cần ngươi xin lỗi?"
"Ta hỏi ngươi, lúc trước tại sao ngươi không muốn thành thân với ta."
"Chẳng lẽ thân phận của ta còn không xứng với ngươi, một tên Thám hoa lang nho nhỏ sao."
Thám hoa lang nho nhỏ? Ba năm mới có một Thám hoa, lại còn trẻ tuổi như vậy, vậy mà bị Quận chúa này nói thành một kẻ tầm thường.
Trà nóng rơi trên trường bào màu trắng của Bạch Ngọc An, làm ướt một mảng lớn trước ngực.
May mắn chỉ ném vào n.g.ự.c nàng, không trúng người khác.
A Đào đứng sau Bạch Ngọc An thấy vậy, vội vàng lấy khăn ra lau vết nước trên người Bạch Ngọc An, vừa lo lắng hỏi nhỏ: "Công tử, người không sao chứ?"
Ôn Trường Thanh thấy tình hình này, vội vàng nói đỡ cho Bạch Ngọc An: "Quận chúa hiểu lầm rồi, Ngọc An đã đính hôn ở quê nhà, chuyện này cũng không phải do Ngọc An quyết định."
Vi Diệu Xuân lại không nghe lời Ôn Trường Thanh, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc An, chỉ vào hắn nói: "Bản Quận chúa muốn nghe hắn tự mình nói."
Bạch Ngọc An bảo A Đào lui ra sau, phủi áo bào rồi nhỏ giọng giải thích với Vi Diệu Xuân: "Chuyện hôn sự ở quê nhà là do tại hạ đính ước từ trước khi thi đỗ, không dám thất tín, càng không dám nhận ý tốt của Quận chúa."
"Tại hạ không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa, nếu thi đỗ rồi lại bỏ hôn ước ở quê nhà, Quận chúa lại thích loại lang quân bạc tình này sao?"
Bạch Ngọc An tự biết mình đã nói rất phải đạo, vị Giai Ninh Quận chúa này nếu có thể hiểu rõ, thì là tốt nhất.
Vi Diệu Xuân nghe vậy lại tức đến đỏ mặt, nhìn Bạch Ngọc An trước mặt không hề nao núng, khuôn mặt kia chỉ cần nàng nhìn một cái là không thể quên được.
Nàng cảm thấy hắn như tiên giáng trần, phàm phu tục tử làm sao có thể có dung mạo như vậy?
Nàng cất giấu chữ hắn viết, cất giấu tranh hắn vẽ, cầu xin tổ phụ tác thành.
Nàng vốn tưởng rằng có thể nên duyên một đoạn giai thoại về tài tử giai nhân, nhưng người này lại không hề để nàng vào mắt.
Quận chúa từ nhỏ được nuông chiều, sao có thể chịu được sự sỉ nhục này.
Nàng xông đến trước mặt Bạch Ngọc An nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã đính hôn ở quê nhà thì sao chứ, nếu ngươi áy náy, Bản Quận chúa cứ sai người về g.i.ế.c nàng ta là được."
"Bản Quận chúa cam đoan, tuyệt đối không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa! Cũng tuyệt đối sẽ không có ai biết!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]