Đầu ngón tay đặt trên lò sưởi tay, Bạch Ngọc An cố gắng kìm nén cảm xúc nói: "Làm phiền Thẩm Thủ Phụ bận trăm công nghìn việc còn đến thăm ta, chỉ là lúc này ta đang bất tiện, ngoài trời tuyết lớn, Thẩm Thủ Phụ vẫn nên quay về sớm thì hơn."
Thẩm Giác lại như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Bạch Ngọc An, cười nói: "Không vội, đến thăm hỏi mà không mang theo quà thì sao được."
Nói xong, Thẩm Giác vỗ tay, tên thị vệ đứng ngoài cửa bưng một chiếc hộp vào, khom người đưa đến trước mặt hai người.
Bạch Ngọc An hiển nhiên không muốn nhận: "Ta không nhận đồ vô cớ."
Huống chi đây lại là đồ của Thẩm Giác đưa tới.
Thẩm Giác nhướng mày, tự mình chậm rãi mở hộp ra, ngón tay thon dài mân mê chiếc lọ sứ trong tay: "Bạch đại nhân ở trong ngục chịu khổ, làn da mỏng manh này bị roi quất để lại dấu vết thì thật đáng tiếc."
"Thứ này rất hiếm có, bôi vào sẽ không còn dấu vết nữa."
Bạch Ngọc An nhìn Thẩm Giác như nhìn gian thần, trong mắt toàn là vẻ chế giễu.
Nàng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lớn đang rơi, khôi phục vẻ lạnh lùng rồi mới nói: "Thẩm Thủ Phụ khách sáo rồi, chỉ là hạ quan không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724851/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.