Nếu như người này có thể đối với mình tốt một chút, vậy thì càng đẹp hơn nữa.
Bạch Ngọc An lười biếng liếc nhìn Thẩm Giác, không hiểu hắn đến đây là có ý gì, hơn nữa hắn ngồi trên ghế cao hơn nàng cả một đoạn, hắn vừa cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy cả người không thoải mái.
Mỗi khi đến gần Thẩm Giác, Bạch Ngọc An lại có cảm giác bị làm nhục.
Ngón tay đặt trên tay vịn của ghế, Bạch Ngọc An nghiêng người định đứng dậy ngồi sang chiếc ghế ở xa.
Nhưng thân thể vừa mới động đậy, trên vai đã đặt một bàn tay to lớn, ấn Bạch Ngọc An xuống khiến nàng không thể động đậy.
Sắc mặt Bạch Ngọc An thay đổi, lúc này mới ngẩng mặt nhìn Thẩm Giác nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Giác lại thong thả liếc nhìn khuôn mặt đang nhìn mình của Bạch Ngọc An, thấy tóc ướt của chàng thấm ướt vạt áo thành màu đậm, mới thản nhiên nói: "Nhìn bộ dạng của Bạch đại nhân, chắc là vừa tắm xong, lúc này vẫn nên ngồi yên đó, tránh đứng dậy bị lạnh."
Hắn nói xong, ánh mắt trầm xuống chất chứa tâm trạng khó tả: "Hay là nói Bạch đại nhân không muốn ngồi cùng ta?"
Bạch Ngọc An bị nói trúng tim đen, thoáng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724850/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.