Lời nói của Thẩm Giác không nặng không nhẹ, lại khiến tên ty ngục không ngừng gật đầu.
Bạch Ngọc An nghe thấy lời của Thẩm Giác, nhìn về phía Thẩm Giác đã quay lưng.
Bóng dáng cao lớn thon dài kia dần khuất xa, nàng bỗng khàn giọng nói: "Thẩm Thủ Phụ, lần này nếu hạ quan c.h.ế.t trong ngục, xin Thẩm Thủ Phụ đừng báo cho người nhà của ta."
Thẩm Giác dừng bước, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm, quay sang nhìn, hừ lạnh một tiếng: "Thám hoa lang gan dạ, lòng dạ lo cho bá tánh của chúng ta, lại cũng có lúc nhớ đến người thân?"
Bạch Ngọc An im lặng, vịn tường đi đến cửa sắt, những ngón tay trắng nõn dính máu, đối lập với thanh sắt lạnh lẽo, càng khiến bàn tay ấy thêm chói mắt, vốn là bàn tay cầm bút, giờ đây đã đầy thương tích.
Bạch Ngọc An nghe ra lời mỉa mai trong lời nói của Thẩm Giác, cười nhạt: "Thẩm Thủ Phụ hà tất so đo với tiểu quan như ta, chỉ là lời nhắc nhở của Thẩm Thủ Phụ hôm đó, hạ quan vẫn khắc ghi trong lòng, không dám quên."
Thẩm Giác nhướng mày, không để ý đến ánh mắt của hai vị Ngự sử phía sau, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ lại đánh giá Bạch Ngọc An trước mặt.
Hắn không cho rằng hôm đó mình đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724833/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.