Nàng mở mắt nhìn Thẩm Giác đứng không xa, rồi lại nhắm mắt lại.
Tên ngục tốt thấy nàng bộ dạng ngoan cố, liền rút roi bên hông ra định quất xuống: "Tao thấy mày muốn chết, đại nhân đến hỏi chuyện, còn không mau dậy!"
Thám hoa lang cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, một khi sa cơ lỡ vận, ngay cả một tên ngục tốt xấu xa ti tiện cũng muốn giẫm lên một cái.
Thẩm Giác nhìn thấy, liền bước đến trước mặt Bạch Ngọc An.
Tên ngục tốt thấy Thẩm Giác đi vào, cây roi vừa giơ lên lại lặng lẽ buông xuống, lui sang một bên.
Gương mặt Bạch Ngọc An vì sốt mà ửng hồng, môi đỏ mọng, mồ hôi trên trán làm tóc mai rối bù dính vào gò má xinh đẹp, cổ lại trắng như ngọc, tạo nên vẻ đẹp khuynh thành khó phân biệt nam nữ.
Quần áo ướt sũng dính vào người, phác họa ra những đường cong, như những ngọn núi xanh tươi.
Chỉ là ánh mắt đã mờ nhạt, không còn vẻ rực rỡ như hôm ở trong tuyết.
Vị Bạch Ngọc An mười sáu tuổi đỗ Thám hoa này, giờ đây như đóa sen trắng rơi xuống bùn lầy, không còn trong sạch nữa.
Vị Bạch Biên tu ngày nào chỉ mong bá tánh an lạc, giờ đây ngay cả một tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724832/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.