7
Có lẽ Diêm Vương cũng sợ kẻ ác, ta rốt cuộc sinh hạ Hỉ Cô vào giờ Mão ngày 16 tháng Giêng.
Hắn ở bên cạnh giường trông ta, đút ta ăn, lau mồ hôi cho ta, đồng thời mắng người.
Thỉnh thoảng lại mắng trời mắng đất, rồi tự mắng chính mình.
Khi bà đỡ đặt Hỉ Cô vào tay hắn, dáng vẻ hắn bối rối không biết làm gì, ta ghi nhớ suốt đời.
"Nhũ danh của con bé sẽ là Hỉ Cô. Sau này, con của chúng ta đều phải có tên."
Hắn nhìn ta, vẻ mặt như cười như khóc mà nói.
"Chàng vui không?"
Ta hỏi hắn.
Hắn gật đầu.
"Ta chưa từng biết con người lại có thể vui sướng như vậy. Ta vốn một thân một mình, nay lại có ràng buộc. Hỉ Cô, ta là cha con…”
"Từ nay ta cần bước cẩn thận hơn rồi."
Tiệc đầy tháng của Hỉ Cô rất đơn sơ, chỉ vài người quen tụ họp ăn một bữa cơm.
Tháng Năm trời đã bắt đầu ấm, ta cũng ra ngoài đi lại.
Lâu rồi ta không gặp Du Cơ, nàng trông thấy ta thì vui vẻ ra mặt.
Ta đưa hộp quà trong tay cho nàng, nàng tiện tay mở ra nhìn thoáng qua rồi đóng lại, tự tay đặt vào ngăn bí mật bên đầu giường.
"Ngươi xem ngươi được chăm sóc tốt chưa? Da trắng trẻo, mịn màng, còn có thể véo ra nước, vẫn là Tống tướng quân biết cưng chiều người."
Nàng nắm tay ta ngồi xuống, đuôi mắt tô dài bằng phấn hồng, trông vô cùng mê hoặc.
"Hắn rất tốt, chỉ là tính khí không được hay. Ngươi xem Ngô Tướng quân bây giờ đã thăng chức Phiêu Kỵ Đại tướng quân rồi, còn hắn vẫn chỉ quản mấy người dưới tay."
Ta thở dài, đưa tay cầm ấm trà, tự tay rót cho Du Cơ một chén.
"Ngô Trọng Cửu chẳng qua chỉ là kẻ thô lỗ!" Du Cơ đón lấy chén trà ta đưa, nhấp một ngụm.
"Nhưng ai bảo hắn có một muội muội tốt chứ?"
Du Cơ ngước mắt nhìn ta một cái, khóe môi nhếch lên, cười khinh miệt.
"Nàng ta à? Đắc ý không được bao lâu đâu."
Muội muội của Ngô Trọng Cửu chính là tiểu thiếp mới của Cao Đãng.
"Đúng vậy, nếu nói về sức hút, chẳng ai bì được với ngươi. Tướng mạo, tính cách, không gì không phải là tốt nhất."
Ta không nhắc đến người khác nữa, chỉ trò chuyện với nàng về Hỉ Cô.
Hơn một tháng sau, muội muội của Ngô Trọng Cửu thất sủng, Ngô Trọng Cửu cũng mất chức Phiêu Kỵ Đại tướng quân, bị giáng xuống làm Bách phu trưởng.
Chẳng bao lâu, vì tội mưu phản, hắn bị Tống Thập Bát xử tử.
Từ đó, Tống Thập Bát nắm quyền kiểm soát quân đội của Xương Châu.
Hắn càng bận rộn hơn, ta cũng không đến Cao phủ nữa, chỉ thỉnh thoảng ra phố Đông ghé qua tiệm gạo của Du Cơ.
Đó là sản nghiệp riêng của nàng.
Sự thông minh của nàng chính là ở chỗ này.
Dù trên đời có Cao Đãng hay không, nàng vẫn còn chỗ dựa.
Gần cuối năm, sắp đến đêm giao thừa, Xương Châu thành lại rối ren.
Quách Hưng ở Tây Thục tự xưng đế, phái người đến Xương Châu chiêu hàng.
Nếu Cao Đãng đồng ý thì không sao, nhưng nếu không, Quách Hưng sẽ tấn công thành ngay đầu năm mới.
Tống Thập Bát lần gần đây nhất về nhà đã là nửa tháng trước.
Lần này về, hắn nhíu mày đầy lo lắng nhưng mắt lại tràn ngập niềm vui.
Hắn bế Hỉ Cô hôn mãi, đến khi khiến đứa trẻ đang ngủ ngoan phải khóc òa lên mới chịu dừng.
Hỉ Cô ăn uống tốt, trắng trẻo mũm mĩm như một cục thịt nhỏ.
Sắp tròn một tuổi, nhưng miệng chỉ bập bẹ hai từ.
"Cha, cha."
Ta vô cùng ghen tị. Rõ ràng là ta ngày ngày ôm ấp, cho bú, cho ăn, dọn vệ sinh cho con bé.
Vậy mà đến giờ con bé vẫn chưa mọc cái răng nào!
Tống Thập Bát vì chuyện này mà mời hết thầy thuốc trong Xương Châu thành, thậm chí còn tìm đến một pháp sư.
Tất cả đều nói rằng cứ chờ, răng sẽ mọc thôi.
Hỉ Cô là một tiểu nha đầu chưa có răng, ta làm sao chấp nhặt với con bé được?
Cũng chỉ có thể tự mình bỏ qua thôi.
8
Ta dỗ Hỉ Cô ngủ, Tống Thập Bát thì lười biếng ngồi bên, nhìn ta chằm chằm.
"Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"
Hắn bất ngờ hỏi.
Ta khẽ liếc hắn, lắc đầu.
"Hay là nhớ ta rồi?"
Hắn nghiêng đầu cười, vẻ mặt lêu lổng, tay nắm lấy thắt lưng, mắt thấy sắp cởi ra.
"Tống Thập Bát!"
Ta nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn bật cười khúc khích, đưa tay véo má ta, kéo sang hai bên.
Không mạnh tay, không đau, nhưng hơi nhột.
Ta muốn tránh nhưng không thoát được, hắn càng làm tới, đến khi bóp nắn một hồi mới chịu dừng.
"Ta với nàng tâm ý tương thông. Đêm qua trong mơ nghe thấy nàng có lời muốn nói với ta, hôm nay liền phi ngựa về đây."
Hỉ Cô đã ngủ, lông mi phủ trên mí mắt, tựa như hai hàng quạt nhỏ.
Miệng con bé chóp chép, giống như đang b.ú sữa.
Ta nhìn con bé đến ngẩn ngơ, không kìm được cúi xuống hôn lên má nó hồng hồng mịn màng.
Không ngờ Tống Thập Bát cũng nghĩ như ta, hôn lên má còn lại.
"Nàng nói xem, thần kỳ không? Con bé này làm sao mà lớn lên như vậy? Tại sao thứ gì cũng vừa vặn hợp ý ta?"
Tống Thập Bát đưa tay ra, giữ khoảng cách một ngón tay từ má Hỉ Cô, bàn tay di chuyển từ lông mày xuống cằm con bé.
Chỉ trong những lúc như vậy, trên người hắn mới toát ra thứ gọi là tình cảm chân thật.
"Chắc là giống ta chứ gì?"
Ta trêu đùa thở dài.
Hắn cười rạng rỡ, không hề phản bác.
"Hôm nay có tin, Cao Đãng hình như muốn đi về phía đông. Phía đông là đất cũ của Thành Vương. Thành Vương thế lớn, lại là chính thống, dưới tay có cả văn thần lẫn võ tướng, nếu muốn nổi lên, sợ rằng rất khó."
Thành Vương là nhi tử thứ mười một của hoàng đế, được phong vương năm 19 tuổi, phong địa tại Đông Ngô.
Hoàng đế hồ đồ, Ninh Uy Hầu nắm quyền thao túng triều đình, thiên hạ đại loạn.
Thành Vương lấy danh nghĩa "bắt giặc cứu nước", từ Đông Doanh đánh tới Thành Châu.
Thiên hạ quần hùng nổi lên, nhưng lớn mạnh nhất cũng chỉ có ba thế lực: Quách Hưng, Ninh Uy Hầu Lưu Tử Du, và Thành Vương.
"Nàng là nữ nhân, mở miệng ra là chuyện chính sự, thật chẳng thú vị gì."
"Hay là chàng muốn ta giả ngốc, làm bộ ngoan ngoãn sao?"
Nhưng kiểu nữ nhân như vậy có thiếu đâu? Nếu hắn chán ghét ta một ngày nào đó, ta sẽ phải làm sao?
Chẳng lẽ ta còn phải đi tìm một người nam nhân khác?
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
"Nhìn chàng với bộ dạng nghiêm túc này, càng thấy chán hơn."
Hắn đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Chắc biểu cảm của ta quá rõ ràng, hắn nhận ra ngay, liền đưa tay nắm lấy cằm ta.
"Nàng biết nàng tệ nhất ở chỗ nào không? Chỉ cần có chút gì đó không ổn, liền lập tức nghĩ đến việc tìm kẻ khác thay thế."
"Rõ ràng đến vậy sao?"
Chỉ nhìn sắc mặt ta mà hắn đã biết ta nghĩ gì?
"Hê! Nàng còn dám thừa nhận sao?"
"Tại sao không? Ta ngoài việc là nữ nhân, có gì khác so với Diêm Vạn Tam hay Hứa Trí dưới trướng chàng?"
"Nàng hơn bọn họ nhiều."
Hắn buông tay, quay đầu đi, lẩm bẩm.
"Ta đã mạnh mẽ như vậy, chàng hãy nói ra suy nghĩ của mình đi."
"Ta muốn g.i.ế.c Cao Đãng rồi thay thế hắn, nàng thấy thế nào?"
Hắn nhìn ta, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Quả nhiên, một chiếc giường không thể ngủ ra hai loại người.
"Rất tốt."
Ta nắm lấy tay hắn, lắc mạnh vì vui mừng.
"Ngụy Cửu Hoa, nàng thật to gan."
Hắn kéo mạnh ta vào lòng, ghé sát tai ta nói nhỏ.
"Đêm giao thừa là thời điểm tốt nhất." Ta đáp.
"Nàng không sợ việc không thành sao?"
"Trong quân có bao nhiêu người là của chàng?"
"Đa số."
"Đến lúc đó, chàng chỉ cần khống chế số ít người còn lại, Cao Đãng cứ để ta xử lý, bắt được Cao Đãng thì mọi chuyện xem như thành công quá nửa."
"Ta nói rõ cho nàng biết, sau này đừng nghĩ đến chuyện tìm kẻ khác thay thế nữa. Một khi đã theo ta, đến c.h.ế.t cũng chỉ có thể là người của ta. Nàng đợi đấy, những gì ta có thể cho nàng, kẻ khác tuyệt đối không thể."
Hắn vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay cởi cúc áo bên cổ ta.
Ta không biết hắn có thể cho ta điều gì, nhưng lại có chút tin tưởng vào hắn.