3
Tống Thập Bát ném ta vào sân, người liền biến mất không thấy đâu.
Ta vừa đói vừa khát, lại đang mang thai, thật sự không thể chịu nổi dù chỉ một lát.
Ai ngờ vừa bước ra cửa viện, ta liền chạm mặt một cô nương.
Hoặc là cô nương ấy đã đứng đó từ lâu, chỉ là chưa vào sân thôi.
Cô nương ấy nhìn ta từ đầu đến chân, cuối cùng kết luận:
"Sắc đẹp thực sự tầm thường."
Cô nương gật gù như thể tự khẳng định, đôi mắt tròn xoe lập tức tràn đầy vẻ khinh thường.
"Cô nương đang so sánh ta với ai? Với cô nương sao? Nếu là vậy, ta nghĩ mình có thể được xem là xinh đẹp như hoa rồi."
Cô nương ấy dáng người thấp bé, đen nhẻm, mập mạp, trước n.g.ự.c chẳng có nổi nửa lạng thịt, gương mặt tròn trĩnh đầy thịt, trông y hệt một đứa trẻ con.
Hồi nhà ta còn chưa sa sút, ta giỏi nhất là trêu đùa lũ đệ đệ muội muội trong nhà.
Vì vậy, mỗi khi chúng muốn chọc tức ta, đều phải tốn kha khá công sức mà nghĩ cách.
"Ý ngươi là sao?"
Cô nương kia chống hai tay lên hông, mắt trợn tròn, trông cũng khá dễ thương.
"Ý ta là, ta đẹp hay xấu, thì liên quan gì đến cô nương?"
Ta bước thêm vài bước, nhìn thấy phía trước có một dãy nhà đất nhỏ, nằm ngay sau một khu rừng rậm.
Phía sau dãy nhà đất là Hậu Sơn, cũng là một khu rừng rậm rạp, từ xa nhìn tới, chỉ thấy một màu xanh um tùm, kín không kẽ hở.
Chỉ có nhà của Tống Thập Bát nằm ở chỗ cao hơn, tách biệt hẳn.
Từ cửa sân nhìn ra xa, có thể thấy rõ con đường dẫn lên núi từ chân núi.
Đường lên Tây Sơn chỉ có một lối này.
Đường đi lên chỉ một, nhưng đường ra hẳn chỉ người trên núi mới biết rõ.
Điều này cho thấy, Tống Thập Bát, kẻ thổ phỉ này, cũng không phải loại tầm thường.
"Sao lại không liên quan? Ai mà không biết tỷ tỷ ta sắp gả cho Thập Bát gia?"
Cô nương ấy ngẩng đầu, vẻ mặt khinh khỉnh nói với ta.
"Tỷ tỷ cô nương muốn gả cho Tống Thập Bát, người muốn gả cũng là tỷ tỷ cô nương. Nói qua nói lại, đó là chuyện của hai người họ, liên quan gì đến ta?"
Thì ra là vì chuyện của tỷ tỷ cô nương ấy!
Ta mỉm cười, tiếp tục tìm đến dãy nhà nhỏ kia.
Nơi nào có người ở, nơi đó ắt có đồ ăn.
"Chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô nương không phải của Thập Bát gia sao?"
Cô bé theo sát phía sau, lẩm bẩm hỏi.
"Đương nhiên là của hắn."
"Đã mang thai con của hắn, sao còn dám nói chuyện này không liên quan đến cô nương? Nếu Thập Bát gia cưới cô nương, vậy tỷ tỷ ta phải làm sao?"
"Tống Thập Bát từng nói sẽ cưới ta sao?"
Đường hẹp khó đi, ta sợ vấp ngã, bèn đưa tay nắm lấy tay cô bé.
Cô bé bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, nhưng cũng không rụt tay lại.
Bàn tay mập mạp, ấm áp của cô bé nắm lấy ta, dẫn qua một đoạn đường gồ ghề, đến khi đường bằng phẳng mới buông tay.
Đôi khi ác không phải thực sự ác, nhưng thiện lại là bản tính tự nhiên sinh ra đã mang theo.
"Chưa từng nói."
"Nếu vậy, hắn hẳn vẫn sẽ lấy tỷ tỷ cô nương chứ?"
"Vậy cô nương và đứa bé trong bụng kia phải làm sao?"
"Thì hắn nuôi thôi."
Ta mỉm cười với cô bé.
Cô bé đứng sững tại chỗ, nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.
Những căn nhà thấp lè tè xếp thành một vòng bán nguyệt, bảy tám nữ nhân ngồi quanh giặt đồ vừa giặt vừa trò chuyện, còn vài nữ tử trẻ tuổi đang xay lúa.
Họ có lẽ là thê thiếp hoặc gia quyến của đám thổ phỉ này.
Một cái trại nhỏ thế này, nếu không phải thời loạn, hẳn đã sớm bị quan phủ tiêu diệt rồi.
"A! Cô nương muốn làm thiếp của Thập Bát gia sao?"
Cô bé cuối cùng cũng phản ứng lại, chạy đến kéo tay áo ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm ta.
"Ta chỉ là mẹ của con hắn."
4
"Ta đói rồi, có thể chỉ cho ta biết nhà bếp ở đâu không?"
Ta đưa tay xoa đầu cô bé.
Cô bé ấy còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu.
Còn đêm đó giữa ta và Tống Thập Bát, thực sự chẳng thể xem là tốt đẹp.
Hắn vừa bước vào, ta đã biết mình không chọc nổi hắn.
Ta sống trong nội viện hơn mười năm, những cuộc đấu đá giữa kế mẫu và các thiếp trong nhà chưa một ngày ngừng nghỉ.
Chuyện gì mà ta chưa từng thấy qua?
Tống Thập Bát vừa bước vào, ta liền nhận ra hắn đã bị người ta hạ thuốc.
Cha ta làm quan thì không có gì để nói, nhưng với tư cách làm chồng và làm cha, cũng không ai nói nổi.
Ông ấy là loại người thấy ai là yêu người đó, nhưng với con cái thì chỉ có nghiêm khắc.
Yêu cầu duy nhất của cha ta với con cái là, bất kể lúc nào, cũng phải sống có khí tiết.
Quả thật ông ấy đã c.h.ế.t vì cái gọi là khí tiết đó.
Nhưng con cái ông lại chẳng ai có khí tiết, nếu có, ngày cha ta qua đời, chúng ta lẽ ra nên cùng c.h.ế.t theo ông. Chứ không phải khi nhận được chỉ dụ ân xá gia quyến thì lại quỳ xuống đất mà hô "vạn tuế, vạn vạn tuế".
Nếu thực sự theo lời dạy của cha ta, đêm đó ta nên liều mạng với Tống Thập Bát một trận, kẻ c.h.ế.t người sống.
Nhưng ta biết mình không đánh lại hắn, người c.h.ế.t chung quy vẫn sẽ là ta.
Nhưng ta không muốn chết.
Ta dễ dàng thuyết phục bản thân mà khuất phục hắn.
Mặt dày mày dạn sống tiếp vẫn hơn là c.h.ế.t một cách cao ngạo.
Ví như cha ta, tự cho rằng cái c.h.ế.t của mình vang dội đất trời, nhưng thực tế ông ấy cũng chỉ là một người đã chết.
Cô bé giơ tay chỉ đại một hướng, rồi quay người chạy đến chỗ một nữ tử đang bê rổ, vừa nói chuyện vừa lẩm bẩm gì đó.
Ồ!
Ta đoán đó chính là tỷ tỷ của cô bé?
Ta đi theo hướng cô nương ấy chỉ, tìm được nhà bếp.
Bếp lò tuy đơn sơ, nhưng khi mở nắp nồi, bên trong có một chậu gỗ chất đầy bánh bao.
Ta đưa tay lấy một chiếc, còn nồi cháo trắng bên cạnh vẫn đang bốc khói nghi ngút.
Cháo nóng ăn kèm bánh bao.
Thời buổi này, chỉ có theo thổ phỉ mới có ngày lành thế này.
"Cô nương có cần dưa muối không?"
Ta ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trước bếp lò.
Quay đầu lại, thấy một đám người vây quanh cửa bếp, đứng trước là tỷ tỷ của cô bé.
Tỷ ấy trông rất giống muội muội mình, chỉ là cao ráo và thon thả hơn, vừa nhìn đã biết là người tháo vát.
Tỷ ấy không ngại ngùng, cũng chẳng sợ người lạ, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn ta, thẳng thắn và ngay thẳng.
Cả đời ta sợ nhất là gặp những người như vậy.
Ta gật đầu, mỉm cười với tỷ ấy.
Tỷ ấy cũng cười, lấy từ trong hũ ra một ít dưa muối cho ta.
Ta ăn liền hai bát cháo trắng, ba chiếc bánh bao.
Đám người xung quanh nhìn chằm chằm ta.
Chỉ cần no bụng, ta sẽ rất dễ tính, bèn mỉm cười để họ muốn nhìn bao lâu thì nhìn.
"Cô nương tên gì?"
"Ngụy Cửu Hoa."
"Chà! Hóa ra là một cô nương có tên tuổi hẳn hoi."
"Mấy hôm trước, Yến Nhị Lang còn khoe khoang với ta rằng Thập Bát gia sắp cưới Tam Nương. Thế mà mới qua mấy ngày? Thê tử của Thập Bát gia đã mang bụng bầu tới rồi..."
...
Từ ngày đó, ta bắt đầu ở lại trên Tây Sơn.
Nghe đồn, người mà Tống Thập Bát muốn lấy là Yến Tam Nương, còn cô bé kia là Ngũ Nương.
Ban ngày Tống Thập Bát không biết bận rộn chuyện gì, đợi đến đêm khuya mới trở về.
Có khi còn chẳng về.
Ta từ từ bổ sung thêm vài thứ vào viện nhỏ này, lúc rảnh thì trò chuyện cùng các nữ nhân và nữ tử trên núi.
Tính tình Tống Thập Bát thật sự không tốt.
Thấy ngón chân hắn lộ ra ngoài, ta bèn làm cho hắn một đôi giày.
Hắn cầm dưới ánh đèn dầu, lật qua lật lại mà xem.
"Đường may này thật là hiếm thấy."
"Hiếm thấy mà thô kệch."
Hắn nhếch môi, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Ta cuộn mình trong chăn, trở mình, lười không thèm để ý đến hắn.