🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

Máu nóng phun ra, ta còn chưa kịp nhắm mắt, dòng m.á.u đã cố chấp tràn vào trong mắt ta.

 

Trước mắt là một màu đỏ tươi, ta quỳ sững tại chỗ, ngơ ngác không biết phải làm sao.

 

Một bàn tay nóng ấm nắm chặt lấy cánh tay ta, cưỡng ép kéo ta đứng dậy. Cơn đau bất ngờ làm ta bừng tỉnh.

 

"Ngươi chính là ả dâm phụ ấy sao?  Quả thật xấu đến mức khó mà nhìn nổi.”

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng nói vừa khinh bỉ vừa trêu chọc, khiến người nghe chỉ muốn nghiến răng mà hận.

 

Chẳng đợi ta nhìn rõ mặt mũi, hắn đã kéo ta vào từ đường. Lão tộc trưởng cùng lý trưởng vốn còn cao cao tại thượng, vừa rồi còn đang phun nước bọt giáo huấn ta, giờ đã quỳ rạp xuống đất, run như cầy sấy.

 

Hắn ngồi xuống chiếc ghế mà tộc trưởng ngồi trước đó, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện. Ta ôm bụng đứng bên cạnh hắn, chỉ thấy được mái tóc đen bóng cùng chiếc áo ngắn thô kệch màu xám.

 

"Tộc trưởng còn điều gì muốn nói chăng? Nếu không, ta sẽ mang người đi."

 

Hắn ngồi rất ung dung, hỏi lại càng nhàn nhã, tựa như người vừa g.i.ế.c mạng người chẳng phải là hắn, kẻ sắp mang đi cũng chẳng phải con người mà chỉ là mèo chó.

 

"Hiền điệt cứ tự nhiên."

 

Lý trưởng vật lộn mãi mới đứng dậy, run rẩy nói ra một câu như vậy.

 

"Hiền điệt? Hừ!"

 

Hắn cười nhạt một tiếng, khiến lý trưởng lại hoảng sợ mà ngã phịch xuống đất.

 

Cha mẹ chồng ta chỉ co rúm lại trong góc tường, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

 

Trước khi đi, hắn lục soát nhà lý trưởng lẫn tộc trưởng, đến cả lừa, la và chó giữ nhà cũng không tha.

 

Sau đó, hắn dẫn theo hơn hai mươi người tiến vào Tây Sơn.

 

Trong tất cả những món đồ bị mang đi, ta chính là thứ mà hắn không muốn nhất nhưng lại không thể không mang theo.

 

Ta đã mang thai hơn năm tháng, bước chân làm sao theo kịp đám trai tráng khỏe mạnh ấy.

 

Hắn chê ta đi chậm, liền dỡ nửa xe lương thực xuống, để ta ngồi lên.

 

Khi đã an ổn ngồi xuống, ta mới có sức nhìn hắn cho rõ ràng.

 

Quả nhiên là gian phu của ta. Dẫu đêm đó tối đen như mực, nhưng ánh mắt sắc bén tựa sói kia, ta làm sao quên được.

 

Ta là một quả phụ. Thiên hạ loạn lạc, nam nhân trong nhà đều bị bắt đi lính, quả phụ như ta đầy rẫy, cũng chẳng có gì hiếm lạ.

 

Cha ta vốn là Ngự sử trong triều, vì đối nghịch với hôn quân mà bị đày đến Ích Châu, chẳng ngờ lại c.h.ế.t giữa đường.

 

Mẹ ta qua đời khi sinh ta, kế mẫu thấy cha ta c.h.ế.t thì mang theo hai trai một gái mà bà ta sinh chạy mất.

 

Để lại ta cùng một một thứ muội và di nương.

 

Di nương nói muốn dẫn muội muội đi tìm người thân, cuối cùng cũng bỏ lại ta mà đi.

 

Lúc đó, đúng lúc lão vợ chồng nhà họ Lý muốn lấy vợ cho nhi tử đã tử trận, thế là ta bèn gả vào.

 



Ba năm ở nhà họ Lý, từ mười bảy tuổi chịu đựng đến hai mươi.

 

Nào ngờ, một đêm nọ, trong nhà bỗng lẻn vào một nam nhân, khiến ta hồ đồ mà phá giới.

 

Chỉ là sáng hôm sau, hắn biến mất không chút tăm hơi, chỉ để lại một cái túi hương rách màu nâu.

 

Đừng hiểu lầm, đó chỉ là một cái túi hương rách rất bình thường, bên trong chẳng đựng gì.

 

Chuyện này chẳng ai biết, ta cũng chẳng bận tâm.

 

Thời này, sống c.h.ế.t bất định, ngay cả cha mẹ cũng không quan tâm sống c.h.ế.t của con cái, còn ai mà nghĩ đến giữ trinh tiết nữa?

 

Sống được là tốt rồi, còn sống thế nào, thì phải tùy duyên.

 

Ai ngờ ta lại có thai.

 

Bụng ngày một lớn, cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

 

Mẹ chồng ta khóc lóc om sòm, chưa đến nửa canh giờ mà cả làng đều biết.

 

Thứ họ tò mò không phải ta, mà là gian phu của ta.

 

Ta chẳng đợi họ gặng hỏi, liền kể thẳng sự thật.

 

Người trong làng đoán tới đoán lui, cuối cùng cũng khớp gian phu của ta với một người.

 

Chính là Tống Thập Bát, Lục thúc thúc của cha chồng ta, thúc thúc ruột của phu quân ta.

 

2

 

Ta gả vào nhà họ Lý, điều nghe được nhiều nhất chính là tên của hắn.

 

Ai cũng nói về hắn, mà khi nói đến thì chẳng có câu nào là tốt đẹp.

 

Nào là lưu manh, kẻ trộm gà bắt chó, kẻ ức h.i.ế.p nam nhân, hại đời nữ nhân... Tóm lại là một kẻ xấu xa đủ ngũ độc.

 

Đôi lúc có người nói, ngoài cái tướng mạo thì hắn chẳng có lấy một ưu điểm.

 

Ta nghĩ, câu "tướng mạo tốt" hẳn là lời khen duy nhất dành cho hắn.

 

Tộc trưởng và lý trưởng bàn bạc một hồi, nói ta không giữ đạo làm vợ, rồi thưa lên tổ tiên, quyết định dìm ta xuống ao.

 

Thế gian này vốn vậy, chỉ biết bắt nạt người hiền, sợ kẻ ác.

 

Nam nhân ngủ với mười người, tám người thì gọi là phong lưu, còn nữ nhân chỉ cần ngủ với một người khác đã là không giữ đạo.

 

Huống hồ, rõ ràng là hắn ngủ với ta, nhưng đến cuối cùng, người phải c.h.ế.t lại là ta.

 

Nói lý ở đâu được đây?

 

Ta muốn trốn, nhưng ngày đêm đều có người canh cửa, trừ phi ta biết bay.

 

Sau đó, hắn bất ngờ xuất hiện, cứu mạng ta.

 



Hắn không cưỡi ngựa trắng, cũng chẳng đạp mây bay, chỉ mang một đôi giày rách để lộ cả ngón chân cái, xuất hiện trước mặt ta với dáng vẻ lấm lem tro bụi.

 

Hiện giờ, hắn đang đi bên cạnh ta, thỉnh thoảng liếc nhìn khi nghe kẻ khác trêu chọc.

 

Nhìn đôi mày cau chặt của hắn, ta biết hắn không vừa ý với ta.

 

Nhưng ta nghĩ việc không vừa ý là bình thường thôi, ai mà ngờ một kẻ tùy tiện g.i.ế.c người cướp của như hắn lại có thể đẹp đến thế?

 

Đẹp đến mức nếu hắn nhìn chằm chằm vào ngươi, đôi chân ngươi tự nhiên mềm nhũn, trong đầu lại nảy ra những ý nghĩ không đứng đắn.

 

Hắn da trắng, mày dài mắt sâu, đuôi mắt dài, sống mũi cao, môi mỏng đỏ tươi, cằm rắn rỏi, vai rộng eo thon. Lúc cười thì vừa tà khí vừa bất cần, lúc không cười lại cực kỳ lạnh nhạt.

 

Ta tuy không tệ, nhưng so với hắn vẫn thua kém vài phần.

 

Mỗi lần hắn nhìn ta, ta chỉ có thể giữ vẻ mặt bình thản nhìn lại.

 

Kỳ thực trong lòng như trống gõ, hai chân không tự chủ mà khép lại.

 

Ta vừa thấy hắn liền nhũn cả chân, đây chắc là một căn bệnh, phải chữa.

 

"Ta đẹp lắm sao?" Hắn bất chợt nhướng mày, hỏi một cách đầy tà ý.

 

"Cũng tạm." Ta giữ khuôn mặt lạnh lùng, đáp qua loa.

 

Rồi quay đầu nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây, tóm lại là không nhìn hắn.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời ta nói một câu trái lương tâm như thế, có chút ngượng ngùng.

 

"Hừ!"

 

Hắn cười nhạt một tiếng đầy khó hiểu.

 

Ta thật sự quá mệt, tựa vào bao lương thực trên xe liền ngủ thiếp đi.

 

Lúc này, mạng nhỏ đã được bảo toàn, sau này cũng coi như có nơi nương tựa, trong lòng liền nhẹ nhõm.

 

Hồi nhỏ, có người xem bói nói rằng mệnh ta khắc lục thân. Hy vọng mệnh của Tống Thập Bát đủ cứng cỏi, ta làm quả phụ cũng được, nhưng con ta không thể vừa sinh ra đã không có cha.

 

Nếu không có cha, thời thế loạn lạc thế này, ai sẽ bảo vệ chúng ta?

 

Ở thời loạn thế, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

 

Trên Tây Sơn có một trại, gọi là Tây Sơn Trại.

 

Tống Thập Bát chính là đại đương gia của Tây Sơn Trại.

 

Trong ấn tượng của ta, bọn thổ phỉ là những kẻ chuyên đốt nhà, g.i.ế.c người, cướp của, làm toàn việc ác.

 

Nhưng khi Tống Thập Bát ném ta vào viện của hắn trên Tây Sơn, ta không khỏi kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.

 

So với nhà của ca ca hắn, nơi này nhìn còn tệ hơn nhiều.

 

Thật có thể dùng bốn chữ "gia tài trống trơn" để miêu tả. Trong phòng, ngoài một chiếc giường gỗ cũ kỹ, hẹp nhỏ, một cái bàn, hai chiếc ghế, thì không còn thứ gì thừa thãi.

 

Ta muốn hỏi hắn, số vàng bạc châu báu cướp được kia rốt cuộc đã đi đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.