Edit & Beta: Mon
Rạng sáng hôm sau, Giang Hàn Úc tới London.
Sơ Nhuế vẫn không nghe điện thoại của anh, chờ anh về đến nhà, trong nhà chỉ có mỗi phòng ngủ đang bật đèn sáng. Chiếc vali nằm ở cửa phòng ngủ, người mà anh đã lâu không gặp đang đưa lưng về phía anh, thu thập những đồ khác.
Sơ Nhuế biết là Giang Hàn Úc đã đến, anh bước vào cửa là cô đã nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng cô không muốn gặp anh.
Cô không dừng động tác trên tay, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô muốn đi khỏi đây, cô phải rời khỏi căn nhà này. Cô không cách nào tiếp tục sống ở một nơi bốn phía là máy quay như vậy.
Giang Hàn Úc nhìn bóng lưng Sơ Nhuế một hồi lâu mới tiến đến ôm cô, thấp giọng gọi tên cô: "Sơ Nhuế."
Rõ ràng ngày nhớ đêm mong nhưng giờ khắc này cơ thể cô cứng đờ, không nhúc nhích như một khối gỗ.
"Sơ Nhuế." Anh lại gọi cô.
Lúc này Sơ Nhuế mới có phản ứng, đẩy anh ra.
"Em sẽ dọn về kí túc xá." Cô lạnh lùng nói.
Giang Hàn Úc yên lặng, biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Mắt Sơ Nhuế đỏ lên, buồn cười ngẩng đầu nhìn anh, "Anh cảm thấy em còn có thể tiếp tục ở chỗ này được sao?"
Giang Hàn Úc môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, bất động đón nhận ánh mắt của Sơ Nhuế.
"Em không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu máy quay, có lẽ mỗi ngóc ngách đều có đi, phòng khách, phòng bếp, thậm chí phòng ngủ---"
Nói đến đây, Sơ Nhuế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-va-quyen-ru/1086438/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.