Chương trước
Chương sau
“Anh bạn, gặp chuyện gì không vui sao?” Tuy bản năng khiến Andrew sợ hãi người đàn ông uy nghiêm này, nhưng phải nghĩ cho lợi ích của mình, hắn tốt nhất nên nói chút gì đó, ngăn cản người đàn ông này tiếp tục uống.

“Bạn của tôi vì cứu tôi mà chết, thế nào, cảm thấy cũ rích?” Giang Hằng phun ra làn khói, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Trên thực tế tàn thuốc trong gạt tàn đã chất đầy thành núi, bên cạnh còn có hai hộp thuốc rỗng.

“Sẽ không.” Andrew nhìn sang chỗ khác, tiếp tục động tác lau chùi ly, “Vậy anh có cảm giác gì? Ý tôi là trừ buồn bã ra, cảm tạ, hoặc là hổ thẹn?”

“Tôi sẽ không cảm tạ anh ta, vĩnh viễn sẽ không.” Nhẹ lắc đầu, gương mặt cương nghị tựa hồ bao trùm một tầng sương mù dày đặc.

“Được thôi, vậy tôi đoán… Anh hận anh ta.” Có lẽ là thay đối phương cảm thấy tiếc nuối, Andrew thở dài, “Anh biết không, phương thức cáo biệt có thể có rất nhiều loại, bạn của anh đã chọn loại phương thức tàn khốc nhất. Tôi hiểu cảm giác này, mấy năm trước tại Nam Tư, chiến hữu của tôi cũng vì tôi làm chuyện giống vậy, kết quả tôi không những không cảm tạ anh ta đã cho tôi cơ hội sống tiếp, tôi còn hận anh ta, hận anh ta sao có thể vì con đường anh hùng mà bỏ lại một mình tôi, khiến tôi cô độc thừa nhận phần hổ thẹn này…”

“Cách nghĩ của anh có chút bợ đỡ.” Giang Hằng cúi mặt, lại ngẩng đầu lên: “Chẳng qua, đích thật là vậy.”

“Có lẽ giữa người và người căn bản không nên thân mật như thế, đặc biệt là giữa đồng sự, phần tình cảm này sẽ ảnh hưởng đến lực phán đoán bình thường của con người, cuối cùng sẽ gây ra họa. Nhưng chúng ta làm sao biết được chứ?” Andrew cười khổ, giống như cười nhạo, “Sau đó tôi nghĩ, chúng ta không có năng lực dự báo, chỉ có thể dự phòng vào lúc đầu, vì, một khi tình cảm đã hình thành__”

“Anh sẽ không thể nào ngăn cản nó được, đúng không?” Cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Giang Hằng nhíu chặt mày, cưỡng ép nuốt nước mắt vào, đối với người đàn ông mà nói, cho dù một chuyện nào đó khiến bạn buồn bã, nhưng cơ hội dung túng cho bản thân rơi lệ cũng chỉ có một lần. Siết chặt tay, cổ họng hắn không ngừng nghẹn ngào, run rẩy phát ra âm thanh, “Tôi từng nói với anh ta, tôi sẽ bảo vệ anh ta… nhưng tôi lại không làm được, cho dù tôi cho rằng tôi có thể.”

“Harry, tên chiến hữu đã chết của tôi. Trước khi đi Harry cười nói với tôi ‘Andrew, không sao, tôi sẽ trở về.’, sau đó tôi tin anh ta.” Thống khổ kể lại, uống cạn ly rượu mạnh, Andrew ôm bình rượu không ngừng cười khổ, “Mẹ nó tôi cư nhiên lại tin!”

“Nghe này, tôi biết tiếp nhận những thứ này rất khó, mất đi người quan trọng, trong lòng sẽ lưu lại một khoảng trống. Không có bất cứ thứ gì có thể bổ sung vào, muốn biết tôi làm sao chống đỡ được không?” Cầm bình rượu lên, lại uống một hớp lớn, Andrew vỗ mạnh lên vai Giang Hằng, “Bất kể khi trời tối anh có nhớ mong người đã ra đi kia, ban ngày, anh vẫn phải bước ra, đối diện với những người khác, đối diện với thế giới này. Làm như không có chuyện gì, giả vờ tất cả đều chưa từng xảy ra, lỗ trống đó sẽ vĩnh viễn tồn tại, nhưng chỉ cần anh không nhìn tới nó, thời gian lâu rồi, nó sẽ tốt lên.”

“Nó sẽ có hiệu quả, nhưng chỉ trị ngọn không trị gốc.” Giang Hằng mím môi, chuyển mắt đi, ánh mắt âm lạnh đến cực điểm rơi vào cánh cửa gỗ của quán rượu.

“Sao anh biết?” Andrew cũng nhìn theo hắn ra cánh cửa, tia sáng lam vụt qua, tiếng mưa nhỏ bé dần vang lên.

Giang Hằng không đáp, hắn đứng lên, rút tiền trong bóp ra, giao cho Andrew. “Tôi muốn hai chai rượu.”

“Có thể, nhưng bên ngoài đang mưa.” Andrew lo lắng nhíu mày, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn phát hiện người đàn ông này không lạnh lùng vô tình như trong tưởng tượng.

Giang Hằng giống như không nghe thấy lời hắn nói, nhận lấy chai rượu, đi ra cửa, chợt dừng lại, quay người nói: “Anh hỏi sao tôi biết, sau khi cha mẹ và em trai của tôi chết, tôi cũng làm như vậy.” Đẩy cửa ra, hắn bước ra đồng thời nói với Andrew, “Nhưng nó giống như chỉ phủ tên một tầng lở loét bên ngoài vết thương, có đau hay không thì anh tự biết.”

“Còn nữa, cảm ơn rượu của anh.” Thân hình cao to kiên cường biến mất sau cánh cửa, tiếng bước chân dần chìm trong màn mưa.

Andrew ngồi xuống ghế sau quầy bar, uống một hớp rượu, ấn nút công tác đèn cầu vồng trong quán. Nên đóng cửa rồi, hắn đốt một điếu thuốc, ngồi trong bóng tối, không thể xua tan ánh mắt cuối cùng của người đàn ông đó ra khỏi đầu. Trước lúc này, hắn chưa từng thấy qua ánh mắt bi thương như thế.

“Tôi nghĩ khoảng trống trong lòng anh ta chắc là rất nhiều.” Một tiếng thở dài, Andrew nhấc chai rượu lên, trong tiếng ục ục, hắn uống thật nhiều.

Cửa lại bị đẩy ra, lần này vào là một nam một nữ, Andrew không có hứng thú chào hỏi họ: “Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi.”

“Tôi nghĩ ý của anh ta chắc là sắp đóng cửa.” Người phụ nữ ôm tay, gió mạnh gào thét qua khe hở trên cửa thổi tung mái tóc ngắn của cô, thân hình hoàn mỹ được chiếc váy đỏ tô điểm không biết làm bao nhiêu phụ nữ ngưỡng mộ, cô mặc áo khoác màu nâu đậm, động tác hất cằm rõ ràng mang theo kiêu ngạo.

“Chúng tôi chỉ vừa hoàn thành công tác, đụng phải thời tiết ác liệt này, muốn vào trú mưa.” Nụ cười trên gương mặt người đàn ông vô cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối không phải là loại mà bất cứ ai cũng có thể tùy tiện tiếp cận, giống như trên người y có gen quý tộc. Giọng nói gợi cảm phối với tướng mạo nổi bật, không thể khiêu khích, càng khiến người ta liên tưởng theo hướng đó.

“Hiện tại người dầm mưa về nhà còn ít sao? Vừa mới có một người đó thôi.” Andrew cầm ống thép lên, loại khách này đương nhiên hắn cũng gặp không ít, một chút uy hiếp thì có thể khiến bọn họ biến đi, “Trừ khi các người tới tìm phiền phức.” Hắn dùng ống thép chỉ lên đồng hồ treo tường. “Nhìn rõ đi, hai giờ chúng tôi sẽ đóng cửa, lần sau đến ‘trú mưa’ sớm chút đi!”

“Tôi nghĩ đồng hồ của họ chắc có vấn đề rồi, Enya.” Khóe môi người đàn ông mang theo độ cong dịu mềm, nhưng trong mắt lại hiện lên lãnh quang. Trong một giây, síng đã bị rút khỏi eo, nhắm vào đồng hồ trên tường.

Pằng pằng pằng, tia lửa lóe lên, phối hợp với biểu tình kinh ngạc của Andrew, làn khói tan hết. Đồng hồ treo tường trở thành cái sàn, lắt lư vài cái, rớt xuống đất, triệt để vỡ nát.

“Arthur, đừng luôn dùng súng để giải quyết vấn đề, sẽ dọa tới người khác.” Người phụ nữ được gọi là Enya nhất thời im lặng, bất ngờ quay lại. Tiếng súng lại vang lên, súng không biết từ lúc nào đã bị rút ra khỏi áo khoác, bắn ra vài lỗ đạn cạnh cổ tay đang chuẩn bị ấn lên chuông cảnh báo của Andrew, súng trong tay cô vẫn còn bốc khói, lạnh nhạt nhưng lịch sự cười cảnh cáo Andrew, “Đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

“Các người, rốt cuộc, rốt cuộc là ai?” Andrew từng lên chiến trường, uy hiếp bình thường không dọa được hắn. Nhưng một màn vừa rồi, khiến hắn hiểu rõ, hai người này đều là thần súng bách phát bách trúng, bọn họ không giết hắn, chỉ là vì điều đó không cần thiết.

“Tôi nhớ có người vừa rồi mới nói đừng dùng súng giải quyết vấn đề.” Tia sáng lam ngoài cửa lóe lên, rọi sáng mái tóc màu nâu nhạt của y, con mắt màu hổ phách nhìn chăm chú bóng đêm, giống như lốc xoáy sâu không thấy đáy. Enya thì thu súng lại ôm tay nghiêng đầu nói: “Tôi có nói qua sao? Vậy quên phức nó đi.”

Không ai bận tâm đến vấn đề của Andrew, mồ hôi lạnh tuôn thẳng từ trán xuống, nhưng hắn không có dũng khí hỏi nữa. Enya đi tới trước, nâng mặt hắn lên, “Anh pha chế rượu thân mến, chúng tôi không có ác ý, nhưng hiện tại anh cần ngủ một chút đi.”

Ống tiêm bắn vào động mạch cổ của Andrew, hắn chỉ chớp mắt một cái, liền mất thị giác ngã xuống đất. Thuốc tê đủ liều lượng, sẽ không gây chí mạng, nhưng có thể ngăn cản rất nhiều phiền phức.

Vu Tử Thạc đi tới trước quầy bar ngồi xuống, nhìn những ly rượu rỗng và tàn thuốc còn chưa kịp xử lý này, nhẹ lắc đầu than thở, “Oa, xem ra nơi này vừa phát sinh một câu chuyện bi kịch.”

“Bi kịch nhiều lắm sao?” Enya đi tới sau quầy bar, lấy ra hai bình whisky Scotland ra.

“Không dễ nói, nhưng lần trước tôi uống nhiều như vậy, còn tự tay giết chết Linda kìa.” Trong con mắt màu nhạt không có phiền não, còn hiện lên chút hoài niệm vô thức.

“Lúc đó tôi rất kinh ngạc khi cậu có thể hạ thủ như thế, cậu không phải yêu cô ta sao?” Enya rót rượu, ném chai rỗng sang một bên, ngước mắt nhìn người do một tay mình dẫn dắt. Mười lăm năm trước, cô đào tạo y, y giống như một cỗ máy hoàn mỹ, mỗi một linh kiện đều được điều dưỡng ở trạng thái tốt nhất. Cũng có thể nói là quái vật mạnh mẽ nhất, y vừa nhắc tới Linda, đó mà mối tình đầu của y.

Có câu tình đầu khó quên nhất, khi y nổ súng với cô ta lại không có một chút do dự, thậm chí y còn mỉm cười. Điều này khiến Enya nghi hoặc rất lâu, cô đang nghĩ rốt cuộc y có từng yêu Linda không? Hoặc là, rốt cuộc y có từng yêu bất cứ ai không?

“Tôi yêu cô ấy.” Tao nhã lắc đầu phủ định suy đoán của đối phương, nụ cười dịu dàng vẫn gắn trên miệng y. “Nhưng Linda phát hiện tôi làm gì.”

Không chỉ như thế, cô ta còn lén xem tư liệu nhiệm vụ đang thực hiện. “Cô ấy phải chết.”

Theo như Enya biết, yêu là tình cảm có thể khiến người ta dễ hỗn loạn nhất, người đàn ông này lại không bị nó bó thúc, đây là chỗ lợi hại của y, cũng là chỗ khiến người khác cảm thấy nguy hiểm nhất.

Cô uống rượu, đứng sau quầy bar mỉm cười với đối phương, nụ cười gian trá lộ ra kiều mỵ, rất ít người có thể chống lại được sức quyến rũ của cô. “Nếu đó là Lam Phi thì sao?”

“Tôi sẽ giết cô ấy, sau đó sẽ tự buồn khổ một trận.” Vu Tử Thạc cầm chai rượu trên bàn lên, uống cạn. Rượu mạnh vào miệng, rất nhanh đã xua đi hàn ý do cơn mưa. Y bình tĩnh trần thuật, phảng phất như giết người chỉ là chuyện đơn giản như uống rượu.

“Xem ra cậu thật sự rất yêu cô ấy, khi Linda chết tôi cũng không thấy cậu buồn.” Enya mỉm cười lên tiếng, rồi uống cạn rượu trong ly.

“Trên thực tế…” Nhìn những chiếc ly rỗng trên bàn, Vu Tử Thạc liếm môi xong mới nói: “Lúc đó tôi rất buồn.”

Trong con mắt không có tình cảm vụt qua ánh sáng lạnh lẽo, trong ánh chớp lóe lên, nụ cười âm lạnh khiến y giống như tử thần đang cầm lưỡi hái đi tướt đoạt tính mạng.

“Được rồi, cậu là người còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng của tôi.” Gật đầu, ánh mắt cô nhìn y mang theo vẻ tán thưởng, bất luận lúc đó y có buồn hay không, ít nhất y hiểu được phải đưa ra quyết định có lợi nhất đối với mình. Hơn nữa, y có một ưu điểm rất rõ rệt, đó chính là y chưa từng để sự hổ thẹn nhàm chán nào giày vò mình. Buông ly rượu xuống, nụ cười của Enya càng sâu, tác phẩm này cho tới nay vẫn luôn khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.

“Enya, bất kể là tốt hay xấu, phức tạp hay đơn giản, cuối cùng đều sẽ đi xa.” Vu Tử Thạc đốt điếu thuốc, cười cong môi, hơi híp mắt nhìn cô. “Giống như kết cục của điếu thuốc__ Đã châm rồi, thì sẽ cháy tới hết.”

“Trầm yên phủ bụi, vạn vật trầm lắng.” Cô nâng mày tiếp lời, ngón tay thon dài tinh tế nhấc cằm y lên, “Biết không, Arthur, cậu thật sự không nên định sẵn sớm như thế.”

“Trò đùa tới đây chấm dứt thôi.” Lạnh lẽo trong con mắt hổ phách càng ngưng trọng, Vu Tử Thạc nắm cổ tay Enya, nhẹ hôn lên mu bàn tay cô, “Mưa tạnh rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.